Ai ngờ, vừa mới cúi xuống, nam nhân liền đưa tay hung hăng gõ cô một cái.
Ngụy Nhiếp Linh đau hít vào một ngụm khí lạnh, ôm kín cái trán, nước mắt cũng nhanh chảy ra.
Người này, hoàn toàn là hạ chiêu tử, Ngụy Nhiếp Linh sờ đến chỗ kia đều đã sưng lên.
Chiến Tùng Lâm nhìn chằm chằm Ngụy Nhiếp Linh: "Đau?"
"Nói nhảm, không tin ngài để cho ta cũng gõ ngài xem có đau hay không!" Ngụy Nhiếp Linh trừng mắt Chiến Tùng Lâm.
"Biết đau thì tốt, nhớ kỹ đau này, thì không nên nói lung tung" Chiến Tùng Lâm ung dung mở miệng nói.
Trong nháy mắt Ngụy Nhiếp Linh trừng lớn cặp mắt thanh tịnh kia hung hăng trừng mắt với Chiến Tùng Lâm: "Ngài đây chính là trả tư thù, cũng bởi vì ta nói đến chỗ sâu kín nhất trong tim ngài, cho nên ngài thẹn quá hoá giận nặng tay với ta như vậy!"
Nhìn một vẻ ta đã nhìn thấu ngươi của Ngụy Nhiếp Linh, Chiến Tùng Lâm vậy mà hơi cong môi.
"Ngài cười cái gì!" Ngụy Nhiếp Linh thấy hắn lại còn cười, là đang cười nhạo cô sao?
Chiến Tùng Lâm bị Ngụy Nhiếp Linh rống lên một tiếng, chẳng những không tức giận, khóe mắt kia còn hơi nhướn lên.
"Nhìn ngươi đầy tức giận chắc không đói bụng, nếu đã không đói bụng, vậy bây giờ liền tới Tông nhân phủ xử án, một vụ án nhỏ mất nhiều ngày như vậy, bản vương đều thấy khó xử thay ngươi. "
Ngụy Nhiếp Linh nghe được hít sâu một hơi, ngược lại cười nói: "Nếu vương gia ngài lợi hại như vậy, không bằng ngài theo thiếp thân tới Tông Nhân phủ giúp thẩm tra xử lí?"
Ngụy Nhiếp Linh vốn cho là Chiến Tùng Lâm lại sẽ chế nhạo cô và để cô đi một mình, không nghĩ tới lần này hắn ngược lại khẽ gật đầu.
Vừa lúc đi đến cửa hoàng cung, hai người trực tiếp ngồi lên xe ngựa của Chiến Tùng Lâm đi về phía Tông Nhân phủ.
Xe ngựa của Chiến Tùng Lâm chính là cái bảo tàng, bên trong cái gì cũng có, Ngụy Nhiếp Linh quen cửa quen nẻo mở một ngăn ẩn quen thuộc, và có một đĩa bánh ngọt bên trong như mong đợi.
Chiến Tùng Lâm ra vẻ ghét bỏ nói: "Ăn thì ăn đang hoàng, nếu dám để vụn bánh rơi trên xe, bản vương ném ngươi ra ngoài."
Ngụy Nhiếp Linh liếc mắt nói: "Nếu không có ngài, ta có cần ngồi xe ngựa ăn bánh ngọt cho thỏa cơn đói không? Tìm ngài cả buổi sáng, ta đói đến mức lưng còng."
Chiến Tùng Lâm lườm cô một chút, không nói thêm gì.
Hai người xuống xe ngựa, Đại Lý Tự khanh Giang đại nhân, Lễ bộ Thượng thư Lục đại nhân cũng vừa tới cổng.
"Hai vị đại nhân hôm nay ngược lại là đến thật sớm, mọi thứ vẫn ổn chứ?" Ngụy Nhiếp Linh cười nhìn về phía hai người.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười quá đỗi rạng rỡ của Ngụy Nhiếp Linh, hai người họ lại vô cớ cảm thấy vết thương đau đớn.
"Đa tạ Vương phi quan tâm, chỉ cần Vương phi nhớ kỹ hai người bọn ta là mệnh quan triều đình là được rồi." Đại Lý Tự khanh lãnh đạm nói.
"Vương phi Nếu công chúa thực sự rảnh rỗi thì có thể giao việc này cho chúng ta, dù sao phụ nữ ở nhà chăm sóc chồng con với là đạo lý. "
Trong lòng hai người còn đang ghét vì trận đòn của Ngụy Nhiếp Linh, cho nên cố ý nói chuyện ép buộc cô.
"Rất rảnh?" thanh âm nam nhân thanh lãnh chậm rãi vang lên, lập tức, người xung quanh chỉ cảm thấy có một trận gió lạnh lẽo thổi qua, thân hình đều khống chế không nổi
mà run lên.
Đám người lúc này mới phát hiện, hóa ra không riêng Thất Vương phi tới, ngay cả Thất vương gia đã lâu chưa ra ngoài cũng tới.
Hai vị đại nhân lập tức nhìn nhau một chút, lại lần nữa tiến lên hành lễ.
"Các ngươi có ý kiến gì với Vương phi của bản vương?" Chiến Tùng Lâm lạnh lùng thốt.
"Hạ quan không dám" Hai người trăm miệng một lời, lập tức cúi đầu thấp hơn.
"Không dám cũng có thể đối với Vương phi của bản vương như vậy, nếu là dám, chẳng phải ngay cả bản vương cũng muốn đụng?" Chiến Tùng Lâm nói, ánh mắt sắc bén, khí thế im ắng bỗng nhiên đè xuống.
"Hạ quan đáng chết!"
"Hạ quan đáng chết!"
"Biết đáng chết, còn chưa ra tay, cần bản vương tự tiễn các ngươi?"
Lần này, Đại Lý Tự khanh cùng Lễ bộ Thượng thư sợ thật.
Cũng không biết mình là tạo nghiệt gì bị Hoàng Thượng sai khiến đến nơi đây, đầu tiên là bị Thất Vương phi không phân tốt xấu đánh cho một trận, bây giờ lại đụng phải Sát Thần, liền muốn mất mạng.
Nếu là người khác, bọn họ chỉ coi đối phương là đang nói đùa, thế nhưng người này là Sát Thần mặt lạnh Thất vương gia, hắn đã nói ra được thì nhất định phải làm được.
"Cầu xin vương gia khai ân, hạ quan có mắt không tròng, mạo phạm Vương phi, hạ quan biết sai, hạ quan nhận lỗi với Vương phi!" Đại Lý Tự khanh phản ứng trước, nhanh chóng đập đầu cộp cộp cộp với Ngụy Nhiếp Linh.
So với còn sống, cái gì mà mặt mũi, tự tôn đều không quan trọng, mặc dù biết, như này, cơ hội cũng vô cùng xa vời.
Lại bộ Thượng thư cũng phản ứng lại, cũng dập đầu theo.
Ngoài cửa Tông Nhân phủ mặc dù người không nhiều, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ có vài người qua đường, lại thêm nha dịch trong Tông Nhân phủ, mấy chục người liền nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông thường nhìn trời bằng lỗ mũi, quỳ xuống đất không chút khách sáo và dập đầu liên tục.
Ngay lúc sắp đập đến huyết nhục mơ hồ, Ngụy Nhiếp Linh ở một bên mở miệng nói: "Được rồi, đừng dập đầu, Khoảng thời gian trì hoãn này đủ để hai người tìm một sợi dây và treo cổ tự tử. "
Đại Lý Tự khanh cùng Lại bộ Thượng thư nghe nói như thế quả thực là cái cổ mát lạnh, có loại một giây sau máu sẽ văng tung tóe.
Bọn họ làm sao lại quên đi, Thất Vương phi trước mặt cũng không phải đèn đã cạn dầu, bọn họ nghĩ thế nào, cũng dám hi vọng xa vời cô có thể xin giúp.
Xong rồi, xong rồi, đi ra ngoài không có nhìn hoàng lịch, hoàng lịch khẳng định viết là đi ra ngoài bất lợi, sợ có họa sát thân.
Thấy hai người này cuối cùng cũng phục tùng, Ngụy Nhiếp Linh lúc này mới nhìn về phía Chiến Tùng Lâm: "Vương gia, hôm nay thời tiết không tệ, tạm thời giữ lại hai vị đại nhân này thưởng thức phong cảnh đi, chờ khi nào thời tiết xấu thì cho bọn họ lên đường"
Chiến Tùng Lâm nhẹ nhàng liếc nàng một cái: "Ngươi muốn xin thay bọn họ?"
Ngụy Nhiếp Linh gãi gãi tóc: "Cũng không phải, chỉ là nhìn quá đẫm máu rồi"
"Cút xa một chút." Nam nhân không kiên nhẫn nói.
Ngụy Nhiếp Linh lập tức sững sờ, đang chuẩn bị nói chuyện, liền thấy hai người kia liền cùng được tha tội vội vàng hấp tấp quỳ gối thối lui, dọn đường.
Tình cảm, lời nói không khách sáo này của hắn là nói với bọn họ, Ngụy Nhiếp Linh thở phào nhẹ nhõm, lại cười nói: "Vậy Vương gia, chúng ta đi vào đi."
Đợi đến Chiến Tùng Lâm cùng Ngụy Nhiếp Linh một trước một sau đi vào, Đại Lý Tự khanh cùng Lại bộ Thượng thư lúc này mới nhẹ nhàng thở ra thật dài, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Tân Lập ở một bên lành lạnh nói bổ sung: "Nếu không phải có Vương phi tại, hai vị đại nhân có biết kết cục của mình là gì chứ?"
"Hạ quan đa tạ Vương phi đại ân" Đại Lý Tự khanh tranh thủ thời gian chắp tay về phía thân ảnh sớm đã nhìn không thấy sau cửa lớn.
Lại Bộ Thị Lang cũng làm theo.
Tần Lập thấy mình chỉ điểm có hiệu quả, lúc này mới ôm kiếm đi vào.
Xem ra đây là trải đường cho vương phi, vương gia đổi tính lúc nào nhỉ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất