Ánh mắt nam nhân lạnh lẽo, thanh âm lạnh hơn, nhíu mày không vui nhìn chằm chằm Diệp Mạt Tâm: "Ngươi là ai?" 

Diệp Mạt Tâm nghe xong, chỉ cảm thấy một ngụm máu ngưng kết tại yết hầu, lại nói không ra một câu. 

Ngụy Nhiếp Linh không chê chuyện lớn lại cười ra tiếng, không quên giúp Chiến Tùng Lâm nhớ lại nói: "Vương gia, Diệp tiểu thư nói là người trong tim ngài" 

Chiến Tùng Lâm không hề chần chừ, âm thanh lạnh lùng nói: "Không quen" 

Ngụy Nhiếp Linh nghe xong liền biết Chiến Tùng Lâm không so đo chuyện cô đã làm, lá gan cũng lớn hơn chút, lại muốn biểu diễn. 

Chạy chậm hai bước ngồi xổm bên cạnh xe lắn của Chiến Tùng Lâm, tay nhỏ trắng mảnh khảnh cứ nắm lấy chiếc áo choàng đen không tì vết của người đàn ông và lắc nhẹ. 

Có chút ủy khuất tiếng nói dịu dàng: "Công chúa Tử Vi nói nếu không phải thiếp thân ngáng đường, vị trí vương phi này chính là của vị tiểu thư Diệp Mạt Tâm. Thiếp thân có lòng tốt nói sẽ giúp nàng ta đi gặp phụ hoàng xin cưới, không có vị trí chính phủ, vương phủ chúng ta không phải còn có hai vị trí Trắc Phi, thế nhưng Diệp tiểu thư nói nàng ta phải làm và chỉ làm chính phi, mới không muốn làm Trắc Phi, nói Trắc Phi chỉ là một cái thiếp hầu mà thôi, bảo thiếp nhường lại cho nàng ta. 

Nói xong, một đôi mắt to vô tội cứ như vậy nhìn chằm chằm Chiến Tùng Lâm. 

Không phải chỉ có Bạch Liên Hoa mới cố làm ra vẻ tranh thủ đồng tình, Ngụy Nhiếp Linh tự nhận mình cũng không thua yêu phi Đát Kỷ. 

Chiến Tùng Lâm sớm đã thu liễm khí tức khi Ngụy Nhiếp Linh níu ống tay áo của hắn, nghe nàng nói xong, đối mặt con mắt của cô. 

Bình thường đôi mắt này giảo hoạt lại bởi vì chứa một chút sương mù mà lộ vẻ mông lung, cực kỳ giống một con hươu sao gào khóc đòi ăn. 

Nữ tử bình thường hoặc là đôi mắt híp lại, hoặc là đảo không ngừng, cho người ta một cảm giác khôn khéo xảo trá, nhưng lại làm cho người thương tiếc, dù biết được những lời này của cô hơn phân nửa là giả. 

đôi mắt người này đẹp đến phá lệ, Chiến Tùng Lâm thậm chí cảm thấy, gương mặt này của cô, có chút không xứng với đôi mắt đẹp phảng phất biết nói chuyện. 

Cặp mắt kia đang không ngừng hướng Chiến Tùng Lâm truyền đạt một tin tức: Ngài là phu quân của ta, ngài làm chủ cho ta, cùng ta làm cặn bã. 

Thấy Chiến Tùng Lâm nhìn mình chằm chằm bất động, Ngụy Nhiếp Linh lại lung lay áo choàng của hắn: "Vương gia, ngài đang suy nghĩ gì đấy?" 

Chiến Tùng Lâm ho khan một tiếng: "Bản vương đang suy nghĩ, bản vương làm sao không biết vương phủ còn trống hai vị trí Trắc Phi? Ngươi lập cho bản vương? Tháng này trừ bạc trong kho của nàng?" 

A? Ngụy Nhiếp Linh không nghĩ tới mình nói nhiều như vậy, nam nhân này lại chú ý vào hai vị trí Trắc Phi mà tiêu thêm tiền. 

Ngươi cưới Trắc Phi, dựa vào cái gì ta phải bỏ tiền? 

Ngụy Nhiếp Linh đáng thương nói: "Vậy, cũng đừng có Trắc Phi? Thiếp thân rất nghèo, nuôi không nổi" 

Chiến Tùng Lâm ừ một tiếng: "Bản vương cũng nuôi không nổi" 

Ngụy Nhiếp Linh mở to hai mắt nhìn hắn, muốn xuyên thấu qua tấm mặt nạ này xem da mặt người này cuối cùng dày bao nhiêu, làm sao mặt không đổi sắc nói ra câu mình rất nghèo như vậy. 

Dùng dạ minh châu làm công cụ chiếu sáng, dùng bạch ngọc trải trên đất để dẫm chân lên, mặc trên người là lụa mây mềm mại ngàn vàng, ngay cả hoa văn trên giày cũng dùng tơ vàng may. 

Nếu như cái này gọi là nghèo, như vậy côtính là gì, bà thiếu nợ? 

Hai người cứ nói chuyện như không có người ngoài, hoàn toàn mặc kệ tình cảnh hai người bên cạnh có xấu hổ hay không. 

Diệp Mạt Tâm đang nghe Ngụy Nhiếp Linh ở trước mặt nàng ta đổi trắng thay đen sắc mặt đã tức giận không ít, thế nhưng lại không lên tiếng trách cứ nàng là nói hươu nói vượn, chỉ có thể dùng con mắt yếu ớt trừng Ngụy Nhiếp Linh. 

Về phần Tử Vi, cuộc gặp mặt này vẫn còn sợ bị Chiến Tùng Lâm nhìn chằm chằm chết chóc, đặc biệt là những lời Ngụy Nhiếp Linh nói xấu Diệp Mạt Tâm từ miệng cô thốt ra, một khi nàng ta ra mặt thanh minh, liệu hỏa lực không đốt nàng ta chứ. 

Vị Thất ca tính tình vẫn luôn không tốt, bây giờ càng quái dị hơn. 

"Vậy vương gia, bây giờ phải làm sao? Diệp tiểu thư cùng công chúa Tử Vi bây giờ còn bị tổn thương đó" 

Chiến Tùng Lâm liếc cô: "Ngươi rất rảnh?" 

Ngụy Nhiếp Linh lắc đầu: "Cũng không phải" 

"Nếu rảnh quản nhiều chuyện của người khác như vậy còn không nhanh đi tra án?" 

"A, vậy, chúng ta, bây giờ đi?" Ngụy Nhiếp Linh dùng ngón tay trỏ và ngón giữa làm động tác chuồn đi. 

"Ừ." Một tiếng ngắn gọn, Chiến Tùng Lâm duỗi ra đôi tay thon dài mà có lực, giữ chặt cổ tay Ngụy Nhiếp Linh, dứt khoát rời đi. 

Công chúa Tử Vi cùng Diệp Mạt Tâm ở phía sau đều nhìn chằm chằm. 

Bệnh thích sạch sẽ của Chiến Tùng Lâm thiên hạ đều biết, thế nhưng hắn lại kéo nữ nhân kia. 

"Mạt Tâm, Thất ca của ta, trước kia có nắm tay ngươi như thế không?" Công chúa Tử Vi nhìn hai thân ảnh một cao một thấp phía trước chậm rãi rời đi, có chút khó khăn phun ra một câu như vậy. 

Sắc mặt Diệp Mạt Tâm khó coi, lại không tiện phát tác, chỉ là hỏi: "Công chúa, vết thương của người không dâu à?" 

Tử Vi nhanh chóng kịp phản ứng, hét thảm một tiếng: "Người đâu, mau đỡ bản cung trị thương!" 

Diệp Mạt Tâm cũng bị hai cung nhân đỡ rời đi, lúc xoay người, ánh mắt sâu kín ghim trêm hai thân ảnh kia. 

Giờ phút này, Ngụy Nhiếp Linh cứ như vậy bị Chiến Tùng Lâm nắm chặt cổ tay, một đường hướng về phía trước, bốn phía không có bất kỳ ai. 

Ngụy Nhiếp Linh cúi đầu nhìn cổ tay của mình, cũng có chút không hiểu, nghiêm túc suy tư. 

Người này tại sao muốn nắm tay mình. 

Tự suy nghĩ nửa ngày, Ngụy Nhiếp Linh đột nhiên thấy vận may đến rồi, lập tức thương hại nhìn Chiến Tùng Lâm. 

Nói cái gì mà không biết, Nhưng dù sao cũng là người mình yêu sâu đậm, chỉ sợ hóa thành tro bụi, cũng sẽ ghi nhớ. 

Hắn cố ý trước mặt người ta làm ra vẻ than mật với cô, chỉ sợ đó là vì trả thù, hoặc một số loại quan tâm khác. 

Haii, hỏi thế gian tình là gì, cầu ô thước khó vượt qua nỗi khổ tương tư. 

Ngụy Nhiếp Linh nhịn không được lắm mồm nói: "Vương gia, có câu nói, thiếp thân không biết nên hay không nên nói. 

"Biết không nên nói liền ngậm miệng" Chiến Tùng Lâm hừ lạnh nói. 

Ngụy Nhiếp Linh bị chẹn họng một chút, nhưng lại tiếp tục lạnh nhạt mở miệng nói: "Vương gia, không phải ta nói, ánh mắt của ngài thật chẳng ra sao cả, ta ... 

Đột nhiên, Chiến Tùng Lâm dừng lại, ánh mắt u lãnh trừng cô: "Ngươi nói cái gì?" 

"Cũng không có gì không giám thừa nhận, ai lúc còn trẻ không thích qua mấy thứ cặn bã chứ, rửa mắt đi lại làm người lần nữa, lau khô nước mắt cười mà sống tiếp, ngài cứ giấu khổ đau trong lòng, sẽ bị bệnh đấy" 

Chiến Tùng Lâm nhíu mày: "Ngươi đang nói chuyện ma quỷ gì vậy. 

"Đừng không thừa nhận, vương gia, ta biết ngài chưa quên, Diệp tiểu thư kia là người trong lòng của ngài hải? Ta vừa nhìn liền biết nàng là vì quyền thế mà tới với ngài, mắt thấy ngài bị thương không lành được, cho nên liền bội tình bạc nghĩa, bây giờ còn chạy đến tìm cảm giác tồn tại, một vẻ lên trời không được, thật sự là ngán ngẩm." 

Môi mỏng Chiến Tùng Lâm nhấp nháy, thấy Ngụy Nhiếp Linh vui vẻ nói chuyện một mình, hơi lạnh cũng tràn ra: "Tư Đồ Dung Chỉ" 

eyJpdiI6IjdmUUZwbStpZXdTMlJIUXBRd25Jc2c9PSIsInZhbHVlIjoiWU9uZ3dGU1ZLVU50VHFLb282bURPXC94M0hKbHp5dmNud2d2WDQ5bjNyYWV4dWRcL0d5R0tWWU84VEhZc1wveEtpZnB4bzJlTzExY3g1WVg0ZUtyRGd0Nk1od1JDd3pkS2NKNHVMSFJOandtdVk9IiwibWFjIjoiNGFkMTU0NGUyYTkyNzhiYzRmOWZjZDgyNTllNTc2NTIxMDg1MjEwMGNiNTBjMjIyMzJkNGU3OWNiMjBiZDhlNCJ9
eyJpdiI6IlVRdERqMVR4c3p1TFBTYzJZTFNVYVE9PSIsInZhbHVlIjoibllDNGNrcXcyQ3lmRVk2NnY4MGc0eWgrTk5wY3R3dENseGYrbytRQWtMT21DZlRHXC9mZ1crblUzNlFuXC9Wd0UwT2hyMWVYbDhYY2hKdlRzMHNrOUU0dWl1MndPMFhqUHZ6SVhRT2RRRlpKa3lmZTl3bktvUFNRbU04M0FGakNyR1pZSThlR1EyZ1RpaG8rakdsclNLeVNsQkpCeUJrSHhlK1E4TWJId05WN289IiwibWFjIjoiODIzNjBmNGJhYTQxZjJlZDAwMjA3NGJmZWU0YjA1MGRhYjQyNTdlMDc4MGIyYTIyM2Y2YmM4MWI5MDRiY2E2YSJ9

Ngụy Nhiếp Linh này lại vô cùng đồng tình với Chiến Tùng Lâm, cảm thấy hắn là dự định nói với cô một chút chuyện riêng bí mật, không nghi ngờ gì củi người.

Ads
';
Advertisement
x