Diệp Mạt Tâm cũng không khá hơn chút nào, mặc dù phần lớn cơ thể của nàng ta đều rơi trên người Tử Vi, nhưng chân trái, đầu gối và hai tay của nàng ta đều bám chặt trên mặt đất, hai tay không có một mảnh vải, càng thêm đẫm máu. Miếng thủy tinh vỡ đâm mạnh vào lòng bàn tay, đau đến mức nàng ta thậm chí không còn sức để hét lên. 

Ngụy Nhiếp Linh thấy thế đang định rời đi, kết quả quay người lại nhìn thấy người nào đó đã vứt bỏ cô vậy mà quay lại. 

"Ngươi là rùa đen sao?" Chiến Tùng Lâm không vui trừng mắt với Ngụy Nhiếp Linh. 

Hắn đã đến bên ngoài cửa cung lại không thấy nữ nhân này đi theo, còn tưởng rằng cô lạc đường, quay lại tìm, ai ngờ cô cứ đứng như vậy. 

Ngụy Nhiếp Linh nhìn hắn cười chỉ chỉ người trong hồ nhân tạo: "Ta không phải rùa đen, ta đang nhìn rùa đen, ngài xem hai con rùa đen chồng lên nhau lúc lên lúc xuống không biết đang làm gì đấy, vương gia ngài kiến thức rộng ngài tới xem một chút giúp thiếp thân lý giải hoặc đi" 

Động tác trượt của Chiến Tùng Lâm chuẩn bị dừng lại, nhìn cô một mặt vui mừng lại nghe được lời này, sắc mặt đột nhiên tối sầm, từ trong hàm răng gạt ra mấy chữ: "Tư ... Đồ ... Dung ... Chỉ! Quay lại đây cho bản vương!" 

Ngụy Nhiếp Linh bĩu môi, mất hứng nói: "Vương gia ngài còn chưa nhìn đâu, cảnh tượng này rất khó mà xem được" 

"Tư Đồ Dung Chỉ, ngươi có thể giống nữ nhân không! Những thứ bẩn thỉu đó mà người cũng xem sao!" 

Ngụy Nhiếp Linh ngạc nhiên nói: "Vương gia, sao lại là thứ bẩn thíu chứ? Ngài đến xem đi" 

Chiến Tùng Lâm đang muốn nổi giận, liền nghe được dưới hồ nhân tạo truyền đến một giọng nói yếu ớt vô cùng đè nén: "Thất, Thất ca, cứu, cứu muội ... 

Chiến Tùng Lâm sững sờ, lập tức trượt tiến lên, khi nhìn hai người nằm phía dưới thì kinh ngạc nhìn về phía Ngụy Nhiếp Linh: "Ngươi làm?" 

Ngụy Nhiếp Linh tranh thủ thời gian rũ sạch: "Vương gia ngài cũng đừng vu oan cho ta, hai người kia là ai ta cũng không biết đâu, còn tưởng rằng là cách chơi mới trong hoàng cung, cho nên cảm thấy ngạc nhiên bảo ngài sang đây xem mà, kết quả ngài lại nói người ta bẩn thỉu, để cho người ta khổ sở." 

Nói rồi làm ra vẻ yếu đuối. 

Chiến Tùng Lâm lười nhác nhìn hắn, lập tức gọi người cứu hai người này lên. 

Hai người quần áo xa hoa giờ phút này toàn thân là bùn, trên mặt đều bị dính một tầng nước bùn, nhìn không ra diện mạo thực, Chiến Tùng Lâm cũng vẻn vẹn chỉ có thể từ thanh âm nhận ra một người trong đó là Tử Vi. 

Tử Vi nhìn thấy người trước mặt là Chiến Tùng Lâm, nước mắt trong hốc mắt góp nhặt đã lâu đột nhiên tuôn ra, không màng đau đớn phi nước đại tiến lên: "Thất ca!" Chỉ là vừa chạy chưa được hai bước liền bị cặp long mày chau lại, nam nhân lạnh giọng quát bảo ngưng lại: "Dừng lại!" 

Tử Vi ủy khuất đứng cách nam nhân còn có mấy trượng, nước mắt trôi bùn trên mặt, chảy ra dòng quanh co khúc khuỷu màu trắng, nhìn qua càng thêm buồn cười, một bên Ngụy Nhiếp Linh nhịn không được cười ha ha ra tiếng. 

Tử Vi lập tức chỉ vào Ngụy Nhiếp Linh nói: "Thất ca, là nữ nhân này, chính là nữ nhân này đẩy xuống dưới, huynh làm chủ cho bọn muội, bỏ nàng ta, bắt nàng ta vào thiên lao đại hình hầu hạ!" 

Ngụy Nhiếp Linh nghe vậy chỉ mình cái mũi, một mặt vô tội nói: "Vị này, cô nương, ta cùng ngươi không oán không thù, cũng bởi vì ta cười người ngươi liền muốn hãm hại ta như vậy, không tốt lắm đâu?" 

Thấy Ngụy Nhiếp Linh định phủ nhận, Tử Vi gấp đến độ giơ chân, lại không cẩn thận kéo tới miệng vết thương của mình, nhe răng trợn mắt kêu đau đớn nói: "Nữ nhân này sao vô sỉ như vậy, rõ ràng chính là ngươi ghen ghét người Thất ca thích là Mạt Tâm, cho nên ngươi ghen tỵ sinh hận đẩy bọn ta xuống, ngươi muốn giết người diệt khẩu, ngươi là hung thủ giết người" 

Ngụy Nhiếp Linh kinh ngạc nói: "Mạt Tâm? Đó là ai? Ta làm sao không biết người mà vương gia thích?" 

Tử Vi lập tức quay người kéo Diệp Mạt Tâm đang cố gắng giảm xuống cảm giác tồn tại của mình: "Thất ca, đây là Mạt Tâm, huynh nhìn, nàng ta hại Mạt Tâm thành dạng này, chúng ta không thể bỏ qua nàng ta!" 

Diệp Mạt Tâm trong lòng thầm hận, trên mặt lộ ra một cái nụ cười hiền hòa: "Vương gia, đã lâu không gặp." 

Rõ ràng là rất bình thường, Ngụy Nhiếp Linh lại ngửi ra chút xíu ý vị khác biệt, nhanh chóng quay đầu đi qua nhìn Chiến Tùng Lâm, nhưng mà nam nhân đeo mặt nạ, căn bản nhìn không ra nét mặt của hắn. 

Ngụy Nhiếp Linh phỏng đoán, hẳn là rất phức tạp, dù sao cũng là người mình đã từng yêu qua, bây giờ cảnh còn người mất, thật sự là thật đáng buồn đáng tiếc. 

Chiến Tùng Lâm không nói gì, đáp lại đều không đáp lại, cặp mắt đen thâm thúy hững hờ nhìn về phía Ngụy Nhiếp Linh đang đứng. 

Chính là cái nhìn này, để Ngụy Nhiếp Linh đột nhiên hồi tưởng lại, Chiến Tùng Lâm biết cô biết võ, có khi nào hắn nghe lời muội muội tốt của hắn, trực tiếp định tội cô? 

Dù sao bây giờ người bị thương chính là ánh trăng sáng của hắn, còn lại là muội muội rất thân thiết với Thất ca, Ngụy Nhiếp Linh sẽ không giả bộ si tình cho rằng Chiến Tùng Lâm sẽ đứng về phía mình, nhất là trước đây không lâu cô tố cáo hắn trước mặt Tuyên Thống. 

Trong ánh mắt Ngụy Nhiếp Linh nhìn chằm chằm Chiến Tùng Lâm mang theo kiêng kị, chân tay đều ở thế sẵn sàng chiến đấu. 

Chiến Tùng Lâm chậm rãi tiến lên, mặc dù ngồi tại xe lăn, nhưng khí thế cường đại quanh thân lại khiến cho người ta sợ hãi. 

Tử Vi thấy thế, trong lòng nhảy cẫng, hung ác nhìn chằm chằm Ngụy Nhiếp Linh, trong đầu đã bắt đầu đợi chút nữa nữ nhân này cuối cùng sẽ rơi vào kết cục gì, thanh danh chiến thần Thất vương gia hung ác cũng không phải thổi phồng lên. 

Chiến Tùng Lâm đứng bên cạnh Ngụy Nhiếp Linh, lập tức quay đầu, ánh mắt thâm thúy lạnh buốt lạnh lùng khóa chặt công chúa Tử Vi. 

Công chúa Tử Vi vốn vô cùng kích động chờ đợi Chiến Tùng Lâm làm điều ác đối với nữ nhân kia, nhưng mà Chiến Tùng Lâm đột nhiên liếc qua làm cho Tử Vi lập tức lạnh cả người, phía sau lưng rét run, cả người như rơi xuống hầm băng. 

"Nói thật!" Giọng Nam nhân trầm trầm, ngay cả xưng hô cũng chẳng muốn mở mềm. 

Chiến Tùng Lâm là người từng xông pha chiến trường, tắm trong máu, đôi mắt đó không phải người bình thường có thể chịu được, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta rùng mình chứ đừng nói là nhìn chằm chằm. 

Công chúa Tử Vi hít vào một ngụm khí lạnh, sương nước nhanh chóng tích tụ trong hốc mắt, sương mù hóa thành nước, lại không dám rơi xuống. 

"Muội, muội." Công chúa Tử Vi run tiếng nói: "Phải, là muội nhìn nàng ta không vừa mắt muốn đẩy nàng ta xuống dưới, nhưng đúng là nàng ta đẩy bọn muội xuống!" 

eyJpdiI6ImkydUVjRVpxb2p5MTB4VGh3eFEza0E9PSIsInZhbHVlIjoid1J2MEJyUmRiQUNOUHFtTjF4U2RKUVJjcFV5THNhbzltYlRjalwvTVI1M0c5NHVCV1BEd0hxNjB4azQwbng0UzZPUWhDNnBHamQrXC9LT3BjaXBqZmlpVWxOeVpBTEJtelp3NWp5QWdhTFFpdFFzQlVlS0hqdkl3RnJhbEZNYlVXZFlCV1NMYkVSa0ZmeWJOR0oxdlR0Q3h0Qm40b1dXNzRkdk05MDNnNVRZZlJSMmpFMUlxczVyUmRBU2ZpXC9IXC9FbVVoUFNaRGRERm91Z2tVSnVtdEl2emEyMmgweVg5VGQ0VE5zcGRLejN1OWJZRk5INUQyTXFFNVMrRXFxdVgrTVlpS1pNaVZ6WWNaK2tGZVhmQXJLS0RYT0JXa1VCN21ITURBMkJLYkcydDNtbG1PUXkydFhpNExkM3d2VCtGT0lTbHd1N1AyS0tRbFdHdHNXYndVdWIxR0NjUDViSUVLNXBGZ1JKbHdxejRJYVpwZ3g3c1hlT2hmTHJKZ2VicHN1UW1BYnh1RTBBM2YyU3V3dkNCQWkzVXRcL3BweUVkR2dvVWFZcUwydmpSZk1LM3creFFHTzdJdlVJd0R3ZzRwQ1M2TUZhcVYwRnYwK1JEKzFwbUNnd1pWXC90VzJpRXdMN0VoSFwvcHBJNEk4OGhCSlRHdXNSb1lGdTV1SWxJNkl0RFlHRnpnaHJPUFYrakd5TmFaR2dJSEQ0WUxWdk1RRDNsMjFZOTRDd2dCQTV3d0NkeStldjRJMklZQVVkRXZVMU8xT2RrQWRJbW02XC8xaXpcL2tTN1IwbFI0S0JWakdzSGRVRDZMaTV1QjRmYWFlUHNmanJ1ZGNSUkVZWHZUa0FwNEhoayIsIm1hYyI6IjRlNGU1NGE1YmYwNzk4ZTEzYjI0YTJmMTYwODQ5YWM3ZjZmY2JiMmU2NjFhM2Y4NTNmYzFlNDEyZmNmM2QzMjUifQ==
eyJpdiI6IjdIRnNLdldSMHpyd21sWWxOTVBGRUE9PSIsInZhbHVlIjoiUFwva2liNnM3ZThBcGZXRnhmSDQyTXhWT205VWRYSGdXV3JzQWY4eG9IVGtVSkJrYjJPUVN3WUFsckNcL1ZSOXFYXC9jWk9oNVpIVW1mWlVGeXlOaEIwdEs5VldjRWFKWG45dFBPdEhURjM0NVd6U3Q1RnZkT1BQemM0WUs0VlwvNG1qQUJLRVpmZ240R0x3UGF5ZzJyWXpoRFpjOXFTOXBaWE5RR01xcEJNOElEbVZ6ZDhERk5meGhtQmM1MTdCQVJaYnlRcHZ1d0swWkNyVXVPRFJNMG84QzVhTndVU2xpbXU1Y3hWNHBBb1RveEFtTHZ2WmhsMW42Y2o1eVArYk9GRGFvaE9ZUTd3VE9QY2g2b0kzNkNoOUdJbDkyV1N4UFBmXC9JcndrZjgrWFUxVFRxR1JYQTlGWW90YzhzTjRJRTJ4ZlZUMTRrOTlqTUFPSUlIaUhCUWZLK1VVbnlmWlwvSHpHYU9nTjBLdFF6d0lRMExKTU82UVZvWXFpSG1zait0Q3F1K0tvenI2Rm9IRG5Odmh4cDRcL3lsd1wvdkdXWnZDU1R1S1JOUEVrd3prT1Rkckl1OXFJbnNyNW85bEg5cTF5MlwvbyIsIm1hYyI6IjVkZWIxYzk5MDMzMjYwMTU5ZGEyNDM2YTYzMTUxNWMyNGExMTVhNTc5NTAyMzRhZGU3ZDg3MzU0ZTVlYTk5YWIifQ==

Lời nói đến đây thì dừng lại, bởi vì ánh mắt nam nhân rơi xuống trên người nàng ta, cảm giác như bị một lưỡi kiếm băng đâm vào đột nhiên dâng lên, cô nghĩ, cô hiểu tại sao Tử Vi đột nhiên nói ra sự thật, ánh mắt của người đàn ông này thật sự rất đáng sợ!

Ads
';
Advertisement
x