"Mạt Tâm, tỷ đúng là quá lương thiện nên mới cho người phụ nữ như vậy một cơ hội, theo ta thấy, tỷ nên nói thẳng với Thất ca, để huynh ấy ngay lập tức đuổi người phụ nữ này, như vậy tỷ sẽ có thể ở cùng với hoàng huynh trưởng của ta rồi" Công chúa Tử Vi nói những lời này với Diệp Mạt Tâm, nhưng đôi mắt lại nhìn Ngụy Nhiếp Linh đầy khiêu khích.
Dường như đang nói, thân phận của cô đã lung lay sụp đổ rồi, chỉ cần một câu nói, cô sẽ bị đánh tan thành hạt bụi.
Diệp Mạt Tâm lắc đầu, nhìn công chúa Tử Vi đầy dịu dàng, giống như nhìn một cô gái nhỏ tùy hứng không hiểu chuyện, nhẹ nhàng nói: "Hôn nhân đại sự, sao có thể qua loa như vậy, nếu Nguyệt Lạc muội muội đã cùng với Tùng Lâm ca ca thành hôn, thì chứng tỏ rằng bọn họ là do trời đất tác thành, duyên phận trời đã định, chúng ta chúc phúc là được rồi.
"Mạt Tâm, tỷ sao lại có thể lương thiện như vậy, rõ ràng là cô ta cướp nhân duyên của tỷ, tỷ còn nói giúp cho cô ta!" Công chúa Tử Vi nhìn Diệp Mạt Tâm với vẻ mặt bất mãn cùng đau lòng.
Ngụy Nhiếp Linh xoa xoa lỗ tai, có chút buồn cười nói: "Ta cướp nhân duyên của người khác? Sự tình xảy ra lúc nào vậy, sao ta lại không biết?"
Người phụ nữ hèn nhát này trước mặt công chúa Tử Vi vậy mà lại dám hỏi, lập tức tức giận nói: "Đồ không có mắt nhìn, lẽ nào ngươi không nhìn thấy sao, Mạt Tâm mới là người mà Thất ca của ta thích, nếu không phải do người cản trở, Thất vương phi hiện tại đã là Mạt Tâm, ngươi chẳng là cái gì cả, thậm chí đứng đây nói chuyện với ta cũng không xứng!"
"Hửm? Ta không biết mình đã làm gì, có điều nếu Vương gia nhà ta đã từng thích Diệp cô nương đây, tại sao cô ta lại không trở thành Thất vương phi vậy? Nếu đã thật sự yêu nhau như thế, vậy sao không thấy Vương gia kháng chỉ? Ta cũng chưa từng nghe qua Diệp cô nương cầu xin ý chỉ của phụ hoàng?" Ngụy Nhiếp Linh vô cùng không hiểu đạo lý
nói.
"Thất ca của ta từ khi bị thương liền không thích vào cung, mặc dù huynh ấy không kháng chỉ cũng không có nghĩa huynh ấy chấp nhận hôn sự này, ngày thành thân rõ ràng là ngươi dùng thủ đoạn nên Thất ca của ta mới để cho ngươi tiến vào phủ! Còn về phần Mạt Tâm, lúc đó tỷ ấy bị bệnh, vẫn luôn ở quê nhà Dư Châu, đương nhiên là về không kịp"
Ngụy Nhiếp Linh nắm bắt được mấu chốt của sự việc, truy hỏi: "Không biết Diệp tiểu thư mắc bệnh gì, ta ở đây biết một chút y thuật, thật không muốn Diệp tiểu thư có điều gì khó nói.
"Nực cười, ngươi thì biết y thuật gì chứ, Mạt Tâm bệnh đã hơn một năm, gần đây tình cờ gặp được thần y nên bệnh tình mới đỡ hơn, lúc này mới vội vã trở về kinh thành là vì Thất ca của ta, những ngày tháng tốt đẹp của ngươi không còn lâu nữa đâu, chẳng bao lâu nữa Thất ca của ta sẽ vì Mạt Tâm mà từ hôn ngươi, ngươi cứ chờ đi! "
Không thể không nói, công chúa Tử Vi thật là những điều nên nói hay không nên nói đều nói ra, những việc cơ bản mà Ngụy Nhiếp Linh muốn biết đều nói ra hết.
Ngụy Nhiếp Linh tính toán cẩn thận, Chiến Tùng Lâm bị thương hơn một năm, mà Diệp Mạt Tâm lại trùng hợp bị bệnh hơn một năm, rõ ràng là thấy tình trạng vết thương của Chiến Tùng Lâm nghiêm trọng, không chuẩn bị giấu bảo vật trên người.
Nếu không, trước Tư Đồ Dung Chỉ thì Chiến Tùng Lâm vẫn còn hai Vương phi, Diệp Mạt Tâm hoàn toàn có cơ hội để trở lại, dựa theo sự sủng ái của Tuyên Thống đế với Chiến Tùng Lâm, đừng nói là con gái của một vị quan, cho dù Chiến Tùng Lâm nói mình thích con gái của một người ăn mày, Tuyên Thống đế cũng sẽ ban hôn cho hắn.
Nghĩ đến đây, não bộ của Ngụy Nhiếp Linh đã tạo ra một vở kịch lớn.
Chính là thiếu niên anh hùng tiên y nộ mã cùng với giai nhân ước định một đời, giao hẹn ngày trở về triều là ngày cưới vợ, nhưng thiếu niên giữa đường bị thương, hai chân bị thương nghiêm trọng đến cả dung mạo cũng bị hủy.
Sau khi giai nhân biết chuyện quả quyết rời đi, thế là thiếu niên buồn bã suốt một năm dài.
Ngụy Nhiếp Linh nghĩ đến đó, thế mà lại có chút đồng cảm với Chiến Tùng Lâm, ánh mắt không tốt, yêu phải một người phụ nữ lòng dạ rắn độc, như một dòng nước mùa xuân chảy về hướng đông.
Công chúa Tử Vi nhìn vẻ mặt thương tiếc của người phụ nữ đối diện, cứ tưởng cô ta đang lo lắng về những ngày tháng tiếp theo của mình, không khỏi đắc ý nói: "Biết sợ rồi sao? Ngươi ở trong lòng Thất ca ta còn không bằng sợi tóc của Mạt Tâm"
Ngụy Nhiếp Linh nghe thấy cười nói: "Nếu như Diệp tiểu thư đã thích Vương gia nhà ta như vậy, không bằng bây giờ ta đi tìm phụ hoàng xin ban hôn, để cho Diệp tiểu thư thành
trắc phi của Vương gia nhà ta? Nếu đã yêu nhau như vậy, Diệp tiểu thư có lẽ sẽ không câu nệ gì một thân phận đúng không? Dù sao thì cảm tình mới là quan trọng nhất mà"
Nói xong, Ngụy Nhiếp Linh làm ra vẻ muốn đi về phía cung điện mà Tuyên Thống đế đang ở, khoé mắt vẫn luôn liếc nhìn Diệp Mạt Tâm
Đúng như dự đoán, sắc mặt Diệp Mạt Tâm thay đổi, lập tức nói: "Thất vương phi xin dừng bước!"
Ngụy Nhiếp Linh dừng bước, quay đầu lại nhìn cô ta mỉm cười: "Diệp tiểu thư định vì ta mà từ chối làm trắc phi sao? Thật ra không sao cả, như công chúa đã nói, ta ở chỗ Vương gia cũng không được sủng ái, cô gả qua đây mặc dù chỉ làm trắc phi, nhưng Vương gia nhất định sẽ đối xử với cô tốt hơn cả chính phi như ta, ta cũng sẽ đối xử với Diệp tiểu thư giống như tỷ muội ruột của ta vậy.
Lý do từ chối này đã khiến cho kế hoạch chơi lá bài tình cảm của Diệp Mạt Tâm bị thất bại, nhất thời không thể tìm được cái cớ thích hợp.
Ngược lại công chúa Tử Vi lập tức đứng dậy nói: "Ai cần ngươi mèo khóc chuột giả từ bi, Mạt Tâm của chúng ta muốn làm cũng phải làm chính phi, trắc phi cái gì chứ, nói dễ nghe là trắc phi, nói khó nghe chẳng qua chỉ là thê thiếp, biết điều thì tự bản thân rời khỏi vị trí chính phi, đừng ép bọn ta động thủ!"
Ngụy Nhiếp Linh nghe vậy khoanh tay cười nói: "Các người tính động thủ thế nào?"
Thấy Ngụy Nhiếp Linh thế mà thật sự không sợ hãi, công chúa Tử Vi cảm thấy quyền uy của mình bị xem thường nghiêm trọng, liếc mắt nhìn xung quanh đã nhìn thấy một cái hồ nhân tạo cách đó không xa.
Cái hồ nhân tạo này ở chính giữa vẫn đang được đào, mấy ngày trước bởi vì trời mưa nên có một vũng nước, dưới đáy có không ít cát đá, nếu như rơi xuống dưới chắc chắn sẽ nếm mùi đau khổ.
Người phụ nữ này đáng ghét như vậy, nên cho cô ta nếm chút vị đắng.
Nghĩ như vậy, công chúa Tử Vi mỉm cười tiến về phía trước hai bước: "Nếu ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy hôm nay bổn công chúa sẽ tác thành cho ngươi!"
Diệp Mạt Tâm và Tử Vi đã quen biết nhau nhiều năm, làm sao có thể không rõ Tử Vi muốn làm gì, trên mặt lộ vẻ sửng sốt nói: "Công chúa, người muốn làm gì, nơi đây là
hoàng cung không thể làm càn được"
"Ta đương nhiên sẽ không làm càn, ta chỉ muốn cho cô ta một bài học thôi!" Nói xong lời này, Tử Vi nhanh chóng tiến lên về mạnh vào người Ngụy Nhiếp Linh.
Ánh mắt của Diệp Mạt Tâm cũng bắn ra một tia sáng.
Tuy nhiên không ai ngờ tới, trong chớp mắt, thân thể Ngụy Nhiếp Linh thế mà lại tránh sang một bên, ngáng chân Tử Vi, một tay vươn ra nắm lấy Diệp Mạt Tâm, ném cả hai vào hồ nước nhân tạo.
Cát đá sắc nhọn cắt rách quần áo, đâm trúng da thịt, nước trong hồ lập tức bị nhuộm đỏ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất