Ngụy Nhiếp Linh nghe vậy, khuôn mặt tràn ngập lo lắng nói: "Phụ hoàng, nhi thần sợ làm phụ hoàng sợ hãi, nên mới không dám lộ bộ mặt thật gặp người" "Trẫm là Chân long Thiên Tử, sao có thể bị ngươi hù dọa? Cũng không phải trẫm chưa từng thấy mặt của ngươi, mau tháo ra!" Tuyên Thống để không vui nói. Ngụy Nhiếp Linh nhìn Chiến Tùng Lâm đứng một bên như chuyện không hề liên quan gì đến mình: "Vương gia, thiếp có thể cởi mũ che ra được không?" 

Chiến Tùng Lâm khẽ nhúc nhích ngón tay cái, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Phụ hoàng bảo ngươi lấy xuống, ngươi cứ làm theo đi." 

Ngụy Nhiếp Linh nghe vậy ngoan ngoãn nói: "Vâng" 

Sau đó, Ngụy Nhiếp Linh cởi chiếc mũ che trên đầu với tư thế đặc biệt hào hùng, ngẩng mặt lên nhìn về phía Tuyên Thống đế. 

Ngay cả hoàng đế là người đã quen với sóng to gió lớn, nhưng khi nhìn thấy vết mực trên mặt Ngụy Nhiếp Linh cũng bị dọa phải lui về phía sau mấy bước đỡ bàn, phẫn nộ quát: "To gan!" 

Ngụy Nhiếp Linh đặc biệt ủy khuất nói: "Phụ hoàng, chuyện này đều là Vương gia làm" 

Vừa nói, đôi mắt to điềm đạm đáng yêu thế nhưng đong đầy hơi nước đáng thương nhìn Tuyên Thống đế, khiến trái tim lạnh lùng của Tuyên Thống để không khỏi mềm nhũn, không đành lòng tiếp tục khiển trách. 

Nhìn kỹ hơn, ông phát hiện những chữ trên mặt nữ nhân quả thực là do nhi tử nhà mình viết, không khỏi họ khan hai tiếng, mắt nhìn nhi tử nhà mình mang theo trêu chọc và mới lạ: "Lão Thất, con làm sao vậy? Sao con có thể đùa giỡn với thê tử của mình như vậy" 

Chiến Tùng Lâm ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng không di chuyển. 

Tuyên Thống đế quay lại, bất lực nói: "Trẫm biết đây là thú vui nơi khuê phòng của phu thê các ngươi, nhưng ngươi cũng không thể không nể mặt mũi của phu quân nhà mình. Chuyện vặt vãnh như vậy, chỉ cần rửa sạch là được, sao lại tới đây tố cáo với trẫm?" Đây là ngươi không hiểu chuyện rồi" 

Trong lời nói đều là ý tứ bênh vực. 

Ngụy Nhiếp Linh tiếp tục che mặt khóc rống: "Phụ hoàng, không phải con dâu không hiểu chuyện, Vương gia, Vương gia hắn thừa dịp con ngủ say còn viết mấy chữ 'Ta là đồ ngốc' trên mặt của con. Lại còn để thị vệ của cả vương phủ đến xem, vết mực dùng nước rửa không sạch, hôm nay con phải nhờ Tông nhân phủ xét xử, nếu như Vương gia thật sự muốn giữ thể diện, lý nào lại nỡ làm nhục con như thế này, con đau lòng không chịu được, lúc này mới vào cung xin phụ hoàng làm chủ cho nhi thần". 

Chiến Tùng Lâm ở một bên nghe rõ ràng từng chữ, nghe được nữ nhân yếu ớt kể lại chuyện mình đã làm, không hiểu sao lại xấu hổ sờ sờ mặt nạ, khi nghe cô nói mình đau lòng thì không khỏi nhướng mày nhìn cô một lát. 

Đau lòng buồn bã sao, tại sao hắn không cảm thấy cô đau lòng buồn bã nhỉ. 

Nếu thật sự là một nữ nhân bi thương uất ức, lúc này hẳn là trốn ở trong chăn khóc rống không dám gặp người, nhưng cô hùng hùng hổ hổ chạy khắp vương phủ tìm hắn tính sổ, thiếu chút nữa cầm đao trong tay. 

Nếu nàng thực sự là một người nữ nhân nhu nhược, làm sao dám giở trò đùa bỡn với hắn đêm qua. 

Nhưng hắn đường đường là Chiến Thần uy nghiêm, hắn có thể giống như cô ôm đùi phụ hoàng mình khóc lóc kể tối qua cô đã làm những gì với hắn sao? 

Nữ nhân này thật sự có thể co được dãn được, Chiến Tùng Lâm cắn răng nghiến lợi nghĩ, vốn dĩ hắn định lạnh nhạt không để ý cô, để cô biết lợi hại, sau này cũng không dám 

tùy tiện trêu chọc phu quân là hắn. Nhưng ai biết được, cô ngược lại giáng cho hắn một đòn, chạy vào cung tố cáo hắn, thực sự là có bản lĩnh. 

Tuyên Thống đế ở một bên nghe thấy thì sửng sốt một lúc, một lúc lâu sau vẫn không phục hồi tinh thần. 

Đây thực sự là nhi tử luôn thờ ơ lạnh nhạt của ông sao? 

Đây là điều mà chỉ có một đứa trẻ nghịch ngợm mới có thể làm, không phải sao? 

Từ khi lão Thất năm tuổi, Tuyên Thống đế đã không nhìn thấy một chút tính trẻ con nào ở hắn nữa. 

Nghĩ tới đây, Tuyên Thống để nhìn nữ nhân đang quỳ trên mặt đất, trong mắt lóe lên một tia phức tạp. 

Ngay khi Ngụy Nhiếp Linh quỳ trên mặt đất lâu đến mức cảm thấy đầu gối đau nhức, nước mắt cũng sắp cạn mất, người bên trên mới cho phép cô đứng dậy. 

Tuyên Thống đế tức giận nói: "Nếu đã thành hôn thì đều là người trưởng thành rồi, làm sao có thể hành động như trẻ con được? Sau này nếu còn có chuyện như vậy, trẫm sẽ trừng phạt cả hai ngươi, vợ lão Thất nên rửa sạch vết mực trước đi" 

"Vâng" Ngụy Nhiếp Linh ngoan ngoãn đi theo cung nhân ra khỏi cửa cung điện, vừa định bước ra khỏi cửa thì quay đầu lại, làm mặt quỷ với Chiến Tùng Lâm. 

Chiến Tùng Lâm trước tiên sửng sốt một chút, sau đó nhíu chặt đôi lông mày, mím môi không nói một lời. 

Khi Ngụy Nhiếp Linh trở lại đại điện, khuôn mặt vốn đen sạm của cô đã trở lại trắng trẻo, hồng hào và nhẵn nhụi, có thể được coi là xinh đẹp động lòng người. 

Tuyên Thống đế cười nói: "Trẫm đã nói với lão Thất, sau này hắn sẽ không trêu chọc ngươi nữa, hai người các người tạm thời về đi, về phần chuyện trẫm đã giao phó, đừng vì chơi đùa mà xao nhãng" 

Đây có thể được coi là một lời nhắn nhủ dành cho Ngụy Nhiếp Linh. 

Ngụy Nhiếp Linh cung kính đáp lại, cô nhìn Chiến Tùng Lâm, người thậm chí không thay đổi động tác của mình kể từ khi cô rời đi, cô không tin Tuyên Thống để thực sự đã nói gì với hắn. 

Hiện tại cô có thể nhìn thấu, Tuyên Thống để rất dung túng nhi tử này, huống chi Chiến Tùng Lâm chẳng qua chỉ viết lên mặt mình vài chữ, cho dù hắn dùng dao rạch mặt mình, ông cũng không nguyện ý trách mắng dù chỉ nửa câu. 

Nhưng cô cũng không phải thật sự muốn để người ta làm chủ thay mình, chẳng qua là muốn khiến Chiến Tùng Lâm cảm thấy khó chịu mà thôi. 

Chiến Tùng Lâm ngồi xe lăn đi tới trước, bỏ lại nữ nhân phía sau hốt hoảng chạy từng bước nhỏ về phía trước, nhìn qua trông rất đáng thương. 

Chiến Tùng Lâm không thèm nhìn bộ dạng cố làm ra vẻ của cô, tâm trạng còn bị cô làm cho khó chịu, liền gõ hai cái vào tay vịn, chiếc xe lăn dưới người nhanh chóng trượt về phía trước nhanh như bay. 

"Vương gia, Vương gia, chờ ta, thần thiếp đuổi không kịp, Vương gia.." Ngụy Nhiếp Linh lo lắng kêu lên, làm bộ giả vờ đuổi theo hai bước thì dừng động tác, nhàn nhã đi phía 

sau. 

Tốt hơn là nên rời đi, cô vẫn chưa muốn nhìn thấy khuôn mặt đeo mặt nạ đó đâu. 

Nhưng mà, mới đi được vài bước, một giọng nói giễu cợt đã truyền đến từ một nơi cách đó không xa. 

"Tư Đồ Dung Chỉ, phế vật như ngươi, gả cho Thất ca của ta thì như thế nào, còn không phải bị người khác chán ghét, vứt bỏ, có thấy mất mặt hay không hả" 

Ngụy Nhiếp Linh quay lại, nhìn thấy hai người trước mặt thì cau mày, cô thực sự không biết họ. 

Nhưng nữ nhân mặc trang phục trong cung này gọi Chiến Tùng Lâm là Thất ca, vậy nàng hẳn là công chúa. 

Ngụy Nhiếp Linh đoán không sai, một trong hai người trước mặt nàng là thân muội muội của Thái tử, công chúa Tử Vi đứng ở bên cạnh là tâm phúc của nàng, Diệp Mạt Tâm. 

Hai người vừa rồi tận mắt nhìn thấy Thất vương gia không muốn tiếp xúc với Thất vương phi như thế nào, đương nhiên không nhịn được muốn đứng ra giễu cợt một phen. "Mạt Tâm, tỷ thấy chưa, ta đã sớm nói rồi mà, Thất ca của ta không thể nào thích loại phế vật này, dùng thân phân phủ thừa tướng gả tới thì thế nào? Thất ca của ta cũng không nguyện ý nhìn nàng một cái, có thể thấy trong lòng Thất ca của chỉ có duy nhất ngươi" Tử Vi công chúa nói chuyện với nữ nhân bên cạnh mình. 

"Công chúa, sau này xin đừng nói những lời như vậy, Dung Chỉ muội muội hiện tại là Vương phi của Tùng Lâm ca ca, chuyện cũ trước kia cũng đừng nhắc tới." 

Nghe nói như vậy, Ngụy Nhiếp Linh ngược lại nghiêm túc nhìn nữ nhân tên Mạt Tâm trước mắt. 

Xét về ngoại hình thì trên mức trung bình, không bằng Tư Đồ Dung Viên, nhìn qua trông có vẻ yếu ớt nhu nhược. 

eyJpdiI6Ink0ekZielVJVXQ3WFp5cUFwSThhVUE9PSIsInZhbHVlIjoiMXVCeUxTb3RJd0F3TCs5TVZHMGxLcmhtRTY1TkZycjByZ0lMblwvaW9HWkxUdVlpTHRrelpJd05wZExPc2NaQVIwc1FUbzVDSGlCUjNUWFhkeG9temFYelVzc09TY1lMWFpFeUVKck1HcU9RbjRCQ3RFdlozTW5ySUZLNmlOWU9PUXVONzJFOVhIaXo3QVBcL3lrdWJDandPeVV3VGlkcExZTVwvb3lZQlFkRDExTDNJQmRLRnJ6ejA0U2lPbjdzK2FoSjJEVTZaZDM3XC9rTDg2Y2VCOGhYZVpxVnFGOU9xNVRSTEd2ZUFlQm5cL054RU95QVEzM3dTYVNISnVkbTV2ZWJWOXdcL2o5SDdDcUtET1dYQ3NaWU5xa2ZRWjIwbVpYWWtBNmdKc014T0pQWXM9IiwibWFjIjoiNmM0ZGUyOTY0ZGQ2MThmOThjMTQ5YmViN2I3MjRiZjEwMTgyMDljYzcwYjc1M2UyMWJhNDBmYjU5NmFiNTZlOCJ9
eyJpdiI6IlRBSEdjajgyT3dnUTliV2x6aTAwc2c9PSIsInZhbHVlIjoiTjBjWnQwNEtzR1wvME1odFg0VVZxVHlCTVMxOHh3azJnNjBqSElpdHRBbzlJcngwaGhwOHJrSFNoZUtOSU5JM3poeHExRW0yNWUzMko0amNYSXJFS2Z3WWFcL1I0WG9JZFwveHlsSHIzY1wvaHpiN0REaEhBT3hOUHNcL2xOV1lsaW9qTWNFU1o2NHpNM0tIbWE0RDh2d3AzYWx2TnRcL1pJYnRVendzcXd3aXBlejkzN2prNTNBYlVmUGQ0bXpZOTlVWmg3N2VHUzVoTWtGS003M0lwczh3UGZYOUQ0Y1ZsS05Yckt0SnhxRmdNemlCdzgwRHRqa0FHZzhBNVJwYlFXT3EzUE5weGFacisrV2ZYM3FnSUd2TE1yK1ZHRDJKNld6d1M1Q2dldSt6XC9sXC9UNWxXZ3pZTlV0RFl2XC9jc1hsN1VnYnRDUkJ1UTdoZSsxVlpYaUREVWVYNkNtQ2pCZnJXd3h5TGdUUHpzOWcyQ2MxR2R4a3F4cnVIeWttU2Y2QlZoR1VBamNVenVhNDV2MVJuV0NDMkpqOUlTZktYV1N5YnRacG85VkVJNCs1Vm03WVFUYmt4bXZZeTk4UXArVU5DOUo1SmFpVld2aGxZMVNuR1NTTVdlSVZNZHMwUTdacnQ4emxoSFVwaWZxSmNKTm5xVFUyWlh6U2wrV3htd2NjanpUaVMiLCJtYWMiOiJlM2ZkMThmNzVkMzQyZTZjYTI2MmE5NGZlZWJlYjBjOWU0ZDJkOTlhMjAzYzY3MjMzMmFmNGI4MTRiZjgyNjNjIn0=

Xem ra hắn không chỉ bị liệt, mà thị lực cũng không tốt lắm, cho nên mới thích loại nữ nhân bạch liên hoa này.

Ads
';
Advertisement
x