Tư Đồ Đức giận dữ rời đi, tức tới mức thậm chí quên mất Thất vương gia còn ở đó. 

Ngụy Nhiếp Linh nhìn về phía Chiến Tùng Lâm nhún vai: "Liên lụy ngài không được chào đón với ta rồi" 

"Ừ" Chiến Tùng Lâm không hề khách sáo nói. 

Ngụy Nhiếp Linh khoanh hai tay trước ngực, một chân để ở trên một tảng đá lớn ngả người ra phía sau, nhíu mày nhìn về phía Chiến Tùng Lâm: "Xem kịch vui sướng lắm sao?" 

Ánh mắt Chiến Tùng Lâm nhìn gương mặt Ngụy Nhiếp Linh, im lặng không nói gì. 

Ngụy Nhiếp Linh lại theo phản xạ giơ tay lên che mặt, nghĩ đến kiệt tác vừa rồi của người này, không nhịn được trừng mắt với Chiến Tùng Lâm. 

Nhưng người đàn ông không hề bị ảnh hưởng bởi động tác của cô, ánh mắt nặng nề vẫn quan sát cô, dường như đang muốn xuyên qua lớp da mặt này để nhìn rõ linh hồn của 

Cô. 

"Ngài cứ nhìn ta làm gì?" Ngụy Nhiếp Linh cảm thấy da đầu tê dại khi bị Chiến Tùng Lâm nhìn, không nhịn được nói. 

"Ngươi vốn chỉ định giáo huấn nàng, vì sao sau đó lại đổi ý?" Trong giọng nói trầm khế của Chiến Tùng Lâm kèm theo chút nghi ngờ. 

Ngụy Nhiếp Linh nhăn mũi: "Chuyện đó à? Ta vốn cảm thấy nàng chẳng qua chỉ là một kẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Nhưng sau đó, ta phát hiện ra nàng còn độc ác hơn sự tưởng tượng của ta. Đối phó với người như vậy, đương nhiên phải chặt đứt cánh chim của nàng trước, làm cho nàng không nhảy nhót được nữa" 

"Phiền phức" Chiến Tùng Lâm khinh thường nói. 

Nếu cảm giác bị uy hiếp, giết luôn là được, cần gì phải tốn nhiều tâm tư như vậy. 

Ngụy Nhiếp Linh cười nói: "Có lẽ mạng người ở trong mắt ngài rất rẻ mạt, nhưng ta lại tin tưởng chúng sinh bình đẳng. Bây giờ ta chiếm thiên thời địa lợi, không muốn đuổi tận giết tuyệt" 

"Lòng dạ đàn bà." Chiến Tùng Lâm xì một tiếng nói. 

"Dạ dạ dạ, ta chỉ là một phụ nhân nhỏ bé mà thôi, vương gia ngài bày mưu nghĩ kế chung quy được chưa? Vậy ta chuẩn bị xem trò vui, ngài có muốn đi cùng ta không?" Ngụy Nhiếp Linh nói xong, bĩu môi ra hiệu về phía hòn non bộ nghe lén lúc trước. 

Hắn đương nhiên đã nghe được kế hoạch của hai mẹ con kia, thấy người phụ nữ trước mặt chẳng những không sợ còn có dáng vẻ oán giận, ngón tay gõ lên trên tay vịn một cái nói: "Giết thời gian cũng không tệ, tuy nhiên đừng mong bản vương giúp người" 

Ngụy Nhiếp Linh cười và gật đầu: "Vương gia nấp trong chỗ tối là được, còn lại cứ giao cho ta" 

Hai người ăn nhịp với nhau, đi về phía chỗ ở của Tư Đồ Dung Chỉ trước kia. 

Vãn Nguyệt Cư - chỗ ở của Tư Đồ Dung Chỉ là một bảo địa được thiên nhiên ưu đãi trong phủ Thừa tướng. Nơi này bóng gác bay, màu son chảy, đình đài lầu các, từng ngọn cây cọng cỏ đều được Tư Đồ Dung Chỉ bỏ công bỏ sức chăm sóc. 

Tuy nhiên, sau khi cô thành thân, chỗ này đã bị Tư Đồ Dung Viên chiếm lấy. Mặc dù nàng ta bị thương không thể lập tức chuyển vào, nhưng đã sửa lại tấm biển hiệu trên cửa viện trước, đổi lại thành Nhất Dung Cư 

Lấy từ tên của Chiến Nguyên Nhất và Tư Đồ Dung Viên, tâm tư này rõ ràng là tâm tư của Tư Mã Chiêu. 

Ngụy Nhiếp Linh nhìn cũng không nhìn, sau đó vung tay áo lại quét rơi tấm biển hiệu mới lên thay xuống đất, đi nhanh vào trong viện. 

Ngụy Nhiếp Linh vào phòng, cười nói: "Hàn xá đơn sơ, vương gia ngồi tạm đi." 

Nào ngờ, cô vừa dứt lời, hai thị vệ không biết ở đâu xuất hiện, từ ngoài cửa tiến vào. 

Một người cầm một bộ dụng cụ pha trà, một người nâng mấy cuốn sách trong tay. 

Trong phòng nhanh chóng bay lên mùi trà thơm thoang thoảng. 

Ngụy Nhiếp Linh dứt khoát chống cằm, ngắm nhìn thị vệ kia biểu diễn nghệ thuật pha trà giống như nước chảy mây trôi, chỉ hận không thể vỗ tay. 

Chờ tới khi hai chén trà thơm được đặt ở trước mặt hai người, hai thị vệ kia lại rời đi. 

Ngụy Nhiếp Linh xem thế là đủ, quả nhiên là hoàng gia uy nghi, cho dù tới nhà nhạc phụ ngồi bị tiếp đón lạnh nhạt, vẫn có thể sống vô cùng hào hoa xa xỉ. 

Bọn họ còn chưa kịp uống cạn một chén trà, lại có hai nha hoàn tới ngoài cửa, cách cửa phòng nói là nhận lệnh của đại tiểu thư mời Vương phi qua. 

Ngụy Nhiếp Linh đặt mạnh chén trà xuống, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Đại tỷ làm vậy là có ý gì? Hôm nay là ngày bản Vương phi lại mặt, nàng không ra mặt hành lễ thì thôi, bây giờ vương gia còn đang ở đây, nàng lại bảo bản Vương phi đích thân qua gặp nàng, thật là cao giá đấy!" 

Hai nha hoàn kia rõ ràng đã được căn dặn trước, lập tức nói: "Vương phi đừng hiểu nhầm. Chỉ vì mấy ngày trước, đại tiểu thư bị thương không xuống giường được, đại phu nói phải nằm tĩnh dưỡng trên giường. Nhưng chuyện này có liên quan đến danh tiết của Vương phi, cho nên lúc này đại tiểu thư mới lệnh cho nô tỳ mời Vương phi qua" 

"Danh tiết? Sao ta không biết danh tiết của ta có vấn đề gì?" Ngụy Nhiếp Linh đã sớm biết được kế hoạch của Tư Đồ Dung Viên, cho nên lúc này hết sức phối hợp, cố ý làm lớn 

chuyện. 

Hai người liếc mắt nhìn nhau, một nha hoàn trong đó lộ vẻ khó xử nói: "Vương phi vẫn đừng làm khó chúng ta nữa, cứ đi theo chúng ta một chuyến đi. Người kia đã được đại tiểu thư trấn an, nhưng nếu ngài không đi, chỉ sợ sau này sẽ khó có thể khống chế được." 

"Khống chế, cần khống chế gì chứ? Sao ta không biết? Còn nữa, người kia mà các ngươi nói là ai?" Ngụy Nhiếp Linh nhíu mày nói. 

"Là tiên sinh Tử Long. Mấy ngày trước, hắn ra ngoài sưu tầm dân ca, sau khi trở về phủ mới biết được ngài xuất giá, lại... Nha hoàn kia lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết. "Ta không qua, ngươi mời người tới đi." Ngụy Nhiếp Linh cứng rắn nói. 

Hai người chỉ đành phải rời đi. 

"Tử Long là ai?" Chiến Tùng Lâm nói. 

Ngụy Nhiếp Linh tùy ý nói: "Đó là nhạc công do phụ thân mời tới cho ta trước đây, xem như một người theo đuổi ta" 

"Hắn từng biểu lộ tình cảm với ngươi à?" Chiến Tùng Lâm nhíu mày. 

"Không" 

"Vậy tính là người theo đuổi gì chứ" Chiến Tùng Lâm cười lạnh. 

Ngụy Nhiếp Linh nhìn về phía Chiến Tùng Lâm, buồn cười nói: "Nhất định phải biểu lộ tình cảm mới xem là người theo đuổi à? Hắn cứ ba ngày hai lượt tặng khúc nhạc mới cho ta, cách hai ngày lại thu thập bản nhạc lẻ đưa cho ta. Lửa trong đôi mắt kia sắp đốt cháy ta rồi. Thế này cũng không được tính là theo đuổi ta à?" 

Chiến Tùng Lâm lạnh lùng nói: "Có lẽ là do bản thân người suy nghĩ quá nhiều thôi." 

Ngụy Nhiếp Linh không nói nữa. Cô đã nghe được không ít chuyện về Tử Long này, còn có hai lần là cô ngủ lén ở trên cây nghe được. Tuy người kia nói chuyện hàm súc, nhưng cô là một người hiện đại, làm sao có thể không hiểu ý của hắn. 

Tuy nhiên trong lòng trong mắt Tư Đồ Dung Chỉ chỉ có Chiến Nguyên Nhất, làm sao chú ý tới người khác có cảm giác đặc biệt gì với mình hay không. 

Rất nhanh, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân. Lần này, Ngụy Nhiếp Linh chủ động đứng dậy và đi ra ngoài, đứng ở cửa nhìn về phía người mới tới. 

Nhạc công Tử Long nhìn thấy cô, lập tức đứng ở trong sân, trong ánh mắt đầy vẻ đau đớn tha thiết: "Dung Chỉ" 

"Sư phụ Tử Long, bây giờ ngươi đáng lẽ phải gọi ta là Thất Vương phi " Ngụy Nhiếp Linh nói, biểu cảm trên mặt nghiêm túc. 

"Dung Chỉ, ta biết nàng không phải thật lòng muốn gả cho Thất vương gia. Nàng đi theo ta đi, ta sẽ dẫn nàng về quê của ta, đi tới nơi không ai nhận ra nàng" Tử Long thành khẩn nói. 

"Sư phụ Tử Long, ngươi sai rồi, ta là thật lòng" Mặc dù nói vậy nhưng Ngụy Nhiếp Linh lại làm ra vẻ mặt phiền muộn. Lúc nói lời này, nàng đồng thời còn liếc nhìn về phía Tư Đồ Dung Viên đã sớm ẩn nấp trong bóng tối. 

eyJpdiI6InM4czNBdWJxWmF6Uk85aUhMQUYzQ2c9PSIsInZhbHVlIjoiVDl0TVdSMnJhV0YzdHNsVGtJS1FRV2J0T0pDNzVlTVZoZGNkRmpPRjZwUlZ5Z2Jkd0ROUm04SG9RYVpOZVMxaGdnK3k2RkJZbE9DZDM5ZFpVekV6Y21xMlhaOFJLaVk3OVp3c1wvZEI2a2VmZnAya04rajRlNFpZY1JJNVB1ZUpYQVNXQWpNekc2YlZVcEh4VG1cL0dYKzNQY1U5a2JhWHF1NllrQmVpZUdcL2dWRkhYenJ2VE1pTGJoNTBtd3hRYmhZNXNKQXJSMEkxQW1WRkhrb3RObzlIK2pVM04xV1ZEY0U4N2U4N1dPTitZNWpSSWpGZHBySE9WSEpzSllDUE5PYSIsIm1hYyI6IjNiYTE3NTcyZWFkZTU5YTA1ODI4Y2MwYTFmZjI3N2JhM2YxMzM1NDNhYjhkMTY3ZWQ3YWEzY2VjMDc2ZWZkNzMifQ==
eyJpdiI6InZLOUJhSFMxWml4a3RzQjhIeTJ2K1E9PSIsInZhbHVlIjoiV3VXc3FQQVVwR0FZSnMycFBIXC9CUnR4XC9XQVhrMW9jY0pOMzJwcDZ1dDRLc2ZUV1ptYXJIb2pIeWg3bFRBeUJQa3J4SFRKYzZQMzlkb3hEV0dicEVTc1plR2ZtdGdiakQ4WEQxSUJpT2h5RzAzbmZWdDRGRUdmWTNud2VmMVM0Zk54dHFrZWtVN3BuQko3d2t4Yll5T3ZCQitvTEVtUzQ2MStsVW5XTmt5OW4xaW9aWlFxNUFTcUtlTkEyNnZVU1lvWkNrV0pmQmRPWkhqZTlmaW82TG5ja0Q0M21cL0sxVm1VS0h5UVZTd010VnZMXC9yU0F6eGhqR3dGZVdEaFYzZCsxMWFPTVVCVXFWWm1aekM0aThWUzJXMkIxTGoydHdBK0J0T2Flb0RaQ0ROR25TTjFZeUVhR3dQamR6bjloQm9NQ3JjQkRFdjhrTWFzbkx0WDE0UHRnMzY3c1BWQWhJejROVE9nRVhkb0krc1VteHVVV0V0SFphYjIrU3ZGUVlpdWV0eFlFdDFCMHVWV3pKaGRVNWo4MWcwN0dMcndjQ084VU4xZmlcL0N1VFMwbDdqK241U2dwOGYwXC83TDF0YWRRRldRZEJGc29Ca3UreTFGSGlUdXpQRnpWekVidkpCUXdSM3FIR2RBSXdiVWM9IiwibWFjIjoiNmQ0NmM3ZjgwNGM3ODg2YTVjOGJiN2JkMGU0ZThmYTg0MmNhYzQzMDFkYjk2MWQ0N2Y0MGJjZjdkOTg5NGJkOCJ9

Ngụy Nhiếp Linh rõ ràng cảm nhận được, sau khi Tử Long nói xong câu đó, nhiệt độ trong phòng phía sau mình giảm xuống tới mức có thể đóng băng, đồng thời có hai con dao băng đâm mạnh về phía sau lưng cô.

Ads
';
Advertisement
x