"Ngươi muốn ta gả cho một hạ nhân? Tư Đồ Dung Chỉ, có phải ngươi bị điên rồi không?" Tư Đồ Uyển Thanh khiếp sợ nhìn Ngụy Nhiếp Linh, đây chính là Tư Đồ Dung Chỉ lúc trước nhát gan yếu đuối, lúc bị nàng ta đánh cũng không dám tố cáo hay sao?
Quả thật là khi gả vào Thất vương phủ, ngay cả lá gan cũng lớn lên hay sao, chẳng lẽ nàng ta cho rằng Thất vương gia sẽ vì nàng ta giải quyết một chuyện nhỏ không quan trọng như vậy?
Ngụy Nhiếp Linh nhếch môi nói: "Tam muội, ta cũng vì tốt cho ngươi, nếu ngươi không gả cho hai người này, đến lúc đó chuyện ngươi bị một nam tử xa lạ chạm vào thân thể bị tuyên truyền ra ngoài, mặt mũi của phủ Thừa tướng sẽ đặt ở đâu? Đến lúc đó ngươi cũng chỉ có thể đi chùa miếu làm ni cô, cả đời thanh đăng cổ phật suốt quãng đời này, nhị tỷ cũng là lo lắng cho ngươi thôi"
"Ngươi đừng giả vờ! Ngươi có lòng tốt nghĩ cho ta như vậy? Ta thấy ngươi chỉ ước gì ta sống không tốt ngươi mới vui vẻ" Tư Đồ Uyển Thanh giận dữ nói.
"Tam muội, sao ngươi có thể nghĩ nhị tỷ như vậy chứ." Ngụy Nhiếp Linh lấy tay áo lau nước mắt, dáng vẻ như vô cùng đau lòng vì bị hiểu lầm, nhìn về phía Tư Đồ Đức: "Phụ thân, hai gia đình này nữ nhi cũng không hiểu rõ lắm, không bằng người thay tam muội nhìn xem, người nào thích hợp làm con rể nhà chúng ta? Phủ Thừa tướng không có nam đinh, chọn một người đến ở rể cũng không tệ, như vậy trăm năm sau lúc ngài lâm chung cũng có người đưa tiễn ngài, ngài nghĩ sao?"
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại khiến cho người khác tức giận muốn hộc máu.
Tư Đồ Đức lộ vẻ mặt âm trầm: "Đường đường là phủ Thừa tướng nếu chọn một hạ nhân làm con rể thì thành thể thống gì!"
Ngụy Nhiếp Linh tiếp tục nói: "Vậy ngài không để ý đến thanh danh của tam muội hay sao?"
"Nơi này chỉ có mấy người chúng ta, chỉ cần ngươi không nói thì sẽ không có ai biết cả!" Tư Đồ Đức híp mắt, trong ánh mắt hàm chứa uy hiếp.
Ngụy Nhiếp Linh nghe vậy khẽ gật đầu: "Cũng được, ta cũng cảm thấy hai người này không xứng với tam muội.
Tư Đồ Uyển Thanh nghe vậy thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Ngụy Nhiếp Linh, lộ vẻ mặt khiêu khích: Coi như ngươi thông minh.
Ngay sau đó, nàng ta nghe thấy Ngụy Nhiếp Linh lẩm bẩm nói: "Nghe nói đại tỷ sắp thành hôn với thái tử, thiết nghĩ thái tử điện hạ là người khoan dung, cũng sẽ không để ý
đến việc có một người em vợ có danh dự bị tổn hại như vậy.
Tư Đồ Đức vừa nghe, sắc mặt lập tức trở nên vi diệu.
thái tử điện hạ ở trong mắt người ngoài luôn luôn là người khoan dung độ lượng, nhưng Tư Đồ Đức cũng có nghe nói qua tính cách của hắn ta, nếu chuyện này rơi vào tai hắn ta, chỉ sợ sẽ khiến hắn ta không hài lòng.
Nếu hắn ta tức giận, lại một lần nữa giải trừ hôn ước với phủ Thừa tướng, vậy phủ Thừa tướng chẳng phải là sẽ trở thành trò cười cho toàn kinh thành hay sao?
Tư Đồ Đức mím môi, rũ mắt trầm tư, sau khi nhìn thoáng qua chiếc xe lăn ở một bên, đột nhiên tỉnh táo lại, trong đầu lập tức thanh tỉnh.
Đúng rồi, làm sao ông ta lại quên mất, hiện giờ Thất vương gia ở chỗ này, vị Vương gia này chính là nhi tử mà Hoàng thượng thích nhất, nếu không phải bị thương ở chân, vị trí thái tử này chỉ sợ cũng có thể bị thay đổi, chuyện có thể làm cho thái tử không thích hoặc cảm thấy ấm ức, Thất vương gia làm sao có thể không thích đây.
Tư Đồ Đức giơ tay lên, dùng sức rất mạnh nắm lấy Tư Đồ Uyển Thanh, Tư Đồ Uyển Thanh lập tức quỳ hai chân đập mạnh xuống mặt đất, quỳ rạp trước mặt Ngụy Nhiếp Linh .
"Nghiệt nữ, còn không mau quỳ xuống xin lỗi tỷ tỷ ngươi!" Tư Đồ Đức tức giận nói: "Tỷ tỷ ngươi toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì ngươi, vì phủ Thừa tướng, ngươi làm sao có thể dùng lời nói tùy ý như vậy để phỏng đoán nàng!"
"Nhưng mà, phụ thân, là nàng ta muốn con gả cho một hạ nhân hèn mọn trước!" Hai mắt Tư Đồ Uyển Thanh đỏ bừng, đầu gối hai chân giống như vỡ vụn, muốn đứng cũng không đứng dậy được.
"Tỷ tỷ ngươi chẳng qua chỉ nói đùa với ngươi, ngươi mau dập đầu nhận sai với nàng!" Tư Đồ Đức nhân lúc Ngụy Nhiếp Linh không chú ý ra hiệu với Tư Đồ Uyển Thanh.
Trong lòng Tư Đồ Uyển Thanh rất không muốn, sự chán ghét lộ rõ trên khuôn mặt.
"Nếu lệnh ái không muốn gả thì thôi." Giọng nói bình thản của Chiến Tùng Lâm vang lên ở bên cạnh.
Mọi người nhìn về phía hắn, chỉ thấy nam nhân tùy ý dựa ở nơi đó, ánh mắt rũ xuống, dừng trên chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái.
Tư Đồ Đức nghe xong lời này lại giống như một hồi chuông cảnh tỉnh hung hăng đánh vào đỉnh đầu, nhấc chân đá vào lưng Tư Đồ Uyển Thanh một cước: "Nếu không xin lỗi ta
lập tức bán ngươi đi, từ nay về sau ngươi và phủ Thừa tướng không còn liên quan gì nữa!"
Tư Đồ Uyển Thanh bị một cước này đá mạnh về phía trước, hai tay chống đỡ nửa người trên, suýt nữa ngã đập mặt xuống đất.
Trong lòng Tư Đồ Uyển Thanh thoáng hiện một tia oán độc, sau đó là sợ hãi, nghĩ đến sự uy hiếp của Tư Đồ Đức, nàng ta nghiến răng nghiến lợi, dập đầu ba cái thật mạnh với Ngụy Nhiếp Linh .
"Nhị tỷ, là ta sai rồi, xin tỷ tha thứ cho ta, chuyện hôm nay, kính xin tỷ giữ kín không nói ra ngoài" Trán Tư Đồ Uyển Thanh bầm tím, hai mắt lặng yên nhìn Ngụy Nhiếp Linh .
Cảm nhận được sự thay đổi trong nội tâm của nữ tử đang quỳ trên mặt đất, ý cười trên gương mặt Ngụy Nhiếp Linh hơi thu lại: "Tư vị ỷ mạnh hiếp yếu có dễ chịu không?"
Tư Đồ Uyển Thanh nhìn chằm chằm cô, dường như có chút khó hiểu.
"Ta biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ cái gì, ngươi không phục, nhưng bởi vì giờ phút này ta là Vương phi, nắm được nhược điểm của ngươi, lại bởi vì phụ thân bức bách ngươi nên người mới miễn cưỡng cúi đầu, phải không?"
"Đúng! Chẳng qua là người được gả vào Hoàng gia mà thôi, nếu không, ngươi mạnh hơn ta chỗ nào?" Tư Đồ Uyển Thanh dứt khoát nói.
Ngụy Nhiếp Linh chỉ chỉ vào đầu: "Chỗ này, ngươi vĩnh viễn không bằng ta"
Tư Đồ Uyển Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức tức giận trừng mắt nhìn Ngụy Nhiếp Linh .
Ngụy Nhiếp Linh lộ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vốn dĩ ta có thể thả cho ngươi một con đường, tuy nhiên hiện tại ta đã thay đổi ý định, nếu hôm nay ta lại muốn ban hôn cho người thì sao?"
Tư Đồ Uyển Thanh im lặng không nói.
"Dung Chỉ, dù sao người cũng là người phủ Thừa tướng, nếu tam muội ngươi gả cho một hạ nhân, Thất vương phủ cũng sẽ mất mặt" Tư Đồ Đức thấy Ngụy Nhiếp Linh vẫn chưa từ bỏ ý định, không nhịn được mở miệng nói.
Ngụy Nhiếp Linh nghe vậy quay đầu nhìn về phía Chiến Tùng Lâm ở bên cạnh, lập tức cười nói: "Ý của ta chính là ý của Vương gia"
Tư Đồ Đức còn muốn nói gì nữa, chỉ thấy Tư Đồ Dung Chỉ đang quỳ trên mặt đất thẳng lưng nhìn Ngụy Nhiếp Linh : "Nếu ban hôn cho ta, vậy chắc ta có thể chọn người chứ?"
Ngụy Nhiếp Linh xòe một tay ra, ý bảo tùy ý.
Tư Đồ Uyển Thanh nhìn về phía hai người đứng cách đó không xa vẫn không nói gì, chỉ về phía một người, lạnh lùng nói: "Ngươi, lại đây đỡ ta"
Tên gia đình bị nàng ta chỉ vào có làn da trắng nõn, nhìn qua coi như khá thanh tú, chỉ là hắn ta đã quen làm hạ nhân nên nhìn qua có vẻ sợ hãi rụt rè.
Nghe được lời nói của Tư Đồ Uyển Thanh, hắn ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Thừa tướng đang sầm mặt ở bên cạnh.
"Uyển Thanh! Đừng đùa giỡn nữa!" Tư Đồ Đức thấp giọng cảnh cáo.
Tư Đồ Uyển Thanh cười lạnh nói: "Ngài bảo con xin lỗi con cũng đã nói, muốn con gả cho một hạ nhân con cũng gả, còn có nữ nhi nghe lời hơn con hay sao?"
"Còn không tới đỡ ta!" Tư Đồ Uyển Thanh giận dữ nói.
Gia đình kia nghe vậy lập tức tiến lên đỡ Tư Đồ Uyển Thanh lên, bởi vì đầu gối của nàng ta còn đang đau đớn, hai chân không thể dùng lực.
Ngụy Nhiếp Linh nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Uyển Thanh khoảng ba giây, lúc này mới thu hồi ánh mắt, mỉm cười nhìn Tư Đồ Đức, nói: "Nữ nhi ở đây chúc mừng phụ thân."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất