Yêu Đương Với Bạo Vương - Phong Nguyệt (full)

CHƯƠNG 12: HOÀNG HẬU TRỞ MẶT

Ngụy Nhiếp Linh rất thuận lợi ra khỏi cung của Tuyên Thống đế mà đến tẩm cung của Hoàng hậu .

Đầu tiên cô bái kiến Hoàng hậu, sau đó được Hoàng hậu cầm tay đầy thân thiết, rồi bà ta bảo cung nhân lui ra và nói muốn tâm sự với cô.

Lúc này Ngụy Nhiếp Linh mới nhớ ra hình như vị Hoàng hậu nương nương này là chị họ của Thừa tướng, cũng tức là cô của Tư Đồ Dung Chỉ.

Chẳng lẽ tình cô cháu giữa vị cô họ này và Tư Đồ Dung Chỉ tốt lắm sao?

Chuyện này thì cô không nghe thấy Tư Đồ Đức nhắc đến.

Khi đang thắc mắc thì thấy Hoàng hậu nương nương vừa ra vẻ thân thiết lắm trở mặt một cách đột ngột, bà ta thả tay Ngụy Nhiếp Linh và lạnh lùng nói: "Vương gia đối xử với ngươi như thế nào?"

Trong lòng Ngụy Nhiếp Linh cười nhạt, ra là giả vờ à.

"Dạ rất, rất tốt." Ngụy Nhiếp Linh vờ ra vẻ yếu đuối, thái độ nhìn như muốn nói nhưng lại không dám nói.

"Ngươi dám lừa bổn cung ư?" Hoàng hậu đột nhiên nói to: "Giờ đây Thất Vương gia đã thành kẻ tàn phế, hắn làm sao để đối xử tốt với ngươi chứ? Chẳng lẽ chân hắn không bị sao hết ư?"

Ngụy Nhiếp Linh hiểu ra, hóa ra bà Hoàng hậu này coi cô là kẻ dễ bắt nạt nên bà ta mới dùng cách đe dọa này để lừa cô nói ra chuyện của Chiến Tùng Lâm.

Cũng may gương mặt này trông như gương mặt của kẻ quen chịu ức hiếp rồi, thế nên Ngụy Nhiếp Linh cúi đầu như chim cút và yếu đuối nói: "Vương gia cho thiếp ở trong phiên viện chứ cũng không, không khắt khe gì. Hoàng, Hoàng hậu nương nương bớt giận."

Ánh mắt sắc bén trên đầu quan sát mặt cô, có vẻ như đang xem xem lời cô là thật hay giả. Cả người Ngụy Nhiếp Linh run nhẹ, sau lại run lẩy bẩy, thoạt trông rất vô tội.

Một lúc sau, Hoàng hậu lại thân thiết nắm tay Ngụy Nhiếp Linh và an ủi: "Dung Chỉ, cô hung dữ với con là muốn tốt cho con thôi, bởi làm dâu hoàng gia đâu dễ đâu con. Cô sợ khi con ở trong vương phủ lại làm việc gì sai mà liên lụy cả phủ Thừa tướng, con có hiểu cho tấm lòng của cô không?"

Ngụy Nhiếp Linh ngẩng đầu, trên mặt là nước mắt như mưa nhưng ánh mắt lại đầy cảm kích. Cô gật đầu liên tục và lấy tay lau nước mắt trên má rồi nghẹn ngào nói: "Dạ Dung Chỉ biết mà, cô đối xử tốt với Dung Chỉ quá."

Nhân lúc lau nước mắt, cô chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt.

Đúng là người làm Hoàng hậu có khác. Gương mặt bà ta được chăm chút nên vẫn còn rất đẹp đẽ, nhìn qua thì chỉ như người mới hai mươi tuổi thôi, nhưng thực tế thì đã bốn mươi tuổi rồi, vả lại con trai bà ta lại là thái tử nữa, cũng có thể nói rằng, bà ta chính là người phụ nữ tôn quý nhất thiên triều.

Lúc này người phụ nữ này thấy cháu gái đứng trước mặt mình khóc đến đau lòng nhưng không khuyên cũng chẳng an ủi, mà là đợi đến khi cháu khóc gần xong thì nói tiếp: "Dung Chỉ à, kể từ khi bị thương trên chiến trường đến giờ, tính tình của Thất Vương gia khác hẳn trước, sau này chắc con phải chịu ấm ức nhiều đấy. Thế nên nếu khi nào thấy đau lòng thì con cứ đến kể với cô, chứ đừng chịu đựng một mình con nhé?"

"Dạ Dung Chỉ biết rồi."

"Nếu trong vương phủ có chuyện gì bất thường hoặc là bệnh tình của Vương gia mà có tiến triển gì, con cũng phải nói cho cô biết đấy nhé?" Hoàng hậu dụ dỗ.

Ngụy Nhiếp Linh gật đầu, ống tay áo đã che mất sự khinh bỉ tột đỉnh trong mắt cô.

Vị Hoàng hậu này cảm thấy Tư Đồ Dung Chỉ ngu lắm thì phải, bà ta làm thế tức là biến cô thành tai mắt trong Vương phủ chứ gì nữa. Chắc bà ta đang lo Chiến Tùng Lâm giả bệnh sẽ ảnh hưởng đến đường làm vua của con bà ta rồi đây.

Hoàng hậu đưa cho Ngụy Nhiếp Linh một tấm kim bài, nét mặt càng hiền từ hơn: "Sau này con thường xuyên vào cung nói chuyện với cô đấy nhé."

Ngụy Nhiếp Linh ra khỏi tẩm cung của Hoàng hậu theo sự dẫn đường của cung nhân, vừa đi cô vừa vân vê tấm lệnh bài trong tay áo nhưng trong đầu thì nghĩ đủ thứ chuyện.

Chiến Tùng Lâm đã bị thế rồi mà còn khiến Hoàng hậu e ngại đến mức này, xem ra ghế thái tử cũng không được vững cho lắm nhỉ.

Nhưng từ chuyện này, Ngụy Nhiếp Linh phát hiện một điểm đáng ngờ.

eyJpdiI6IlA4Z0dhNDlPYW95cERndFBMbFRERFE9PSIsInZhbHVlIjoiYnZKVmpjTWpNemluZWpPc2lnbmZTd2pKbFh1QnZhdXdXMlRzeVJsUTlNY0tpXC9INFJqOENUcTY3YmFDcExUR1ZtRTdrR0JsdmZXTklNbU54VmliUEhhSVhhd0pcL1RhQytRUEwzNllJTlI3dHpWZUt0dExsMGRNSXdFRVhoRTUrRnZRdm5rbWlnejVGenY1cDdpQWVadk1UR1dFSE0xSTFwTmdVRlBjUFB0TlpvblF5aERyRE9kNnBMeU5YVG13RWlmNmFWckRLenRIanZPdjNLQzBmaEU5YWtiTldLSXdibCt2T29IRU1VR2E4RHhqVzhXM1JpbHRiY1lTU2pEK2RLK3cxckNTNzhlZ0Y2ZDhNQTJmK1NDVnBja2lMemZkXC8xYUN1WG1BQWtiRjFWVVBOR3hsU3BmVTNBS1hWM2V5ZHV0ak5mRVcwWVwvVmU1RmErNVEyMXVGN09CR3k4RXlocEN5YkhYV3pkblZETEpBQWpcL1wvZTlYbWprcWpZUFQ1TlJGWWZ4ZktoYmFpSjgrTjkycWg1MStwd2JuZ3p6VHdtcEoxanE5S1NoVkxWST0iLCJtYWMiOiIyMWE1NWI5ZjA2YTJmMzNiZGE3NGIyMzQxNWQwNWNiZjRmY2MwZWZhOTI5OTgxNTQzOTMyOTc4ZTBjZjllYzBmIn0=
eyJpdiI6IjRuZjQ3UkNpMnh6U3M3NGkwUUVvdnc9PSIsInZhbHVlIjoiRmo2YlhNTTdheXRjc2dIb1FTOWc4SDZOTk5ZN2Jqd3lNcW82bjlzaTBQRitWSHZRa1l4RzVaZUdtOUFuSEFDV3M2UnJ2OWNmMGVcLzJFVldPNHdUMEYyNk1FNlQxQWRId2JSWkdlYXpTSEQ5enR2WDZCSDFKNWt3Q0RxYWIyWXJkeWRzdG5zSjZ1OW05aDNvdElvWHBQelFDUTBySDBXcDQ0NHFqV1FERVQ0dXlQRlVoQnFQYURRVFZTcjB2TFVQeUhpT1ZyYUc3MGE2cmdyQjJuakZRSDRQYUI2R2JJbzZsS0VFelA4eU1FVE5zZFgzZ2k2elhEditcLzBzdTVUUERGOFF5ZFBMcWFManlkN0trbjY0SnNiXC9YZUxlR0hleE5USHdaXC9LS2Vlc1wvYz0iLCJtYWMiOiIxNjI2YTczNmNmOTIyNjlmZDU1OTA2Mzk1M2IzMDVhZGUwZmMxZjY5OTMwMGJmNTc5MGE2MWE4NzQ4NWE1MjMxIn0=

 

Ads
';
Advertisement