Yêu Đương Với Bạo Vương - Phong Nguyệt (full)

CHƯƠNG 13: HỘP XƯƠNG SỌ ĐỎ

Ngụy Nhiếp Linh đang chăm chú bước đi thì chợt nghe thấy tiếng nghẹn ngào nhẫn nhịn như đang phải chịu đau đớn phát ra từ trong bụi cỏ.

Cô bước nhanh về phía trước, nhẹ đảo qua bụi cỏ có phần rậm rạp.

"Là người phương nào đến đây quấy rầy Vương phi ?" Cung nhân dẫn đường kéo dài giọng trách móc, sau đó từ sau lưng Ngụy Nhiếp Linh tiến lên, khi nhìn thấy một người đầy máu nằm đó thì không nhịn được mà lùi lại mấy bước, sắc mặt xanh mét.

Tại vị trí cách cô ta chừng mười mét là một người phụ mặc cung trang màu hồng, nằm với tư thế bất nhã, thất khiếu chảy máu, lúc này vừa vặn đang nuốt ngụm khí cuối cùng, đôi mắt bà ta nhìn về phía này tràn đầy sợ hãi.

"Cái này, đây không phải Thuận Tần nương nương à, tại sao lại có thể như vậy." Cung nhân kia lắp bắp nói.

So với cung nhân kinh hãi khi thấy người chết, vì kiếp trước làm một nhân viên pháp y, Ngụy Nhiếp Linh từng gặp không ít thi thể, cô đã sớm quen với đủ loại thi thể chết thảm, cho nên khi nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt cô vẫn có gì thay đổi.

Ngụy Nhiếp Linh xé xuống hai mảnh vải từ trên người, cô dùng nó làm bao tay, sau đó khom người kiểm tra con ngươi và tay chân của người phụ nữ này, kiểm tra xong, cô nhìn xung quanh bụi hoa.

Ngụy Nhiếp Linh đang định kiểm tra kỹ hơn thì một cảnh tượng kỳ dị xảy ra ngay trước mắt cô.

Cơ thể mới còn đang được bóng râm che kín đột nhiên bị ánh mặt trời chiếu vào, cơ thể lập tức xuất hiện một mảng chấm xanh, làn xa bóng loáng mịn màng trở nên cực kỳ xấu xí, tựa như bị người ép nọc độc ra.

Ngụy Nhiếp Linh vẫn chưa kịp tiêu hóa sự thay đổi này thì thấy thi thể nữ trước mặt bị ăn mòn với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, ngay sau đó là những vị trí thối rữa kia bị tan biến ở trước mặt cô.

Cơ thể vốn còn tươi sống trở nên khô đét lại một cách nhanh chóng, sau đó hóa thành một bộ xương khô.

"Á!!!" Nhìn thấy cảnh này, cung nhân không thể khống chế được, tiếng kêu sắc nhọn hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Không lâu sau, Tuyên Thống đế dẫn theo Chiến Tùng Lâm chạy đến, tẩm cung của Hoàng hậu ở gần đây, đương nhiên đến nhanh nhất, khi nhìn thấy Tuyên Thống đế tới, bà ta khom người hành lễ: "Tham kiến Hoàng thượng."

Chiến Tùng Lâm ở bên cạnh Tuyên Thống đế lạnh lùng nhìn Vương phi của hắn đang đứng ở mảnh đất trống, đối diện với thi thể nữ kia.

"Sao cô lại đứng ở đó?" Chiến Tùng Lâm cau mày.

Khi Hoàng hậu chạy đến đã sai người mang thi thể ra, dùng vải trắng đắp lại, ngoài ra cũng phái thị vệ tuần tra bốn phía, phát hiện người khả nghi thì dù là thân phận gì cũng lập tức bắt tới thẩm vấn.

Xung quanh có không ít cung nữ cung phi, bây giờ đang đứng ở xa vì sợ hãi, chỉ có người phụ nữ kia là đang đứng ở bên bộ xương nói chuyện với thái y, thi thoảng còn chọc bộ xương mấy cái.

"Hồi bẩm Vương gia, Vương phi là người đầu tiên phát hiện Thuận Tần nương nương, hơn nữa, hơn nữa, trước khi thi thể biến thành ộ xương, chỉ có mình Vương phi chạm vào thi thể, cho nên thái y đang hỏi chuyện nương nương."

"Cô ta còn đụng vào thi thể?" Chiến Tùng Lâm nhăn mày, giọng nói cao hơn bình thường một chút.

Cung nhân trả lời cảm giác được sự tức giận của Vương gia cho nên rụt cổ theo bản năng.

Chẳng mấy chốc, thái y là Ngụy Nhiếp Linh đã cùng nhau đi tới khom người hành lễ.

Động tác uống gối của Ngụy Nhiếp Linh rất chậm rãi, Hoàng gia có cái này là không tốt, luôn quỳ tới quỳ đi, làm cô lo lắng không biết ngày nào đó đầu gối của mình sẽ bể nát.

Còn chưa cong gối xong đã nghe thấy Tuyên Thống đế nói: "Không cần hành lễ, có tra được chuyện gì đã xảy ra không?"

Ngụy Nhiếp Linh nghe vậy lập tức đứng thẳng lên, vừa ngước mắt liền đối diện với mắt của Chiến Tùng Lâm, động tác nhỏ của cô bị người đàn ông này nhìn thấy hết.

Hắn nhìn cô chằm chằm, đôi mắt trở nên lạnh hơn, trong lúc nhất thời, nhiệt độ quanh người cũng giảm xuống không ít.

Ngụy Nhiếp Linh lại giống như không phát hiện người đàn ông này đang không vui, cô cười đi tới bên hắn, chẳng qua vừa đi không được hai bước đã bị hắn giơ tay ngăn cản: "Đứng lại, cách xa ta một chút!"

Trong giọng nói tràn đầy ghét bỏ.

"Vương gia, chúng ta là vợ chồng mới cưới, bây giờ mới hơn một giờ không gặp mà ngươi đã chê ta? Sau này còn mấy chục năm dài phải đi cùng nhau, ngươi nhẫn tâm sao?" Ngụy Nhiếp Linh nhỏ giọng nói, chỉ đủ để một mình Chiến Tùng Lâm nghe thấy.

Giọng nói kia đầy thê lương, thật là khiến người muốn rơi lệ.

Nếu là người khác thì chỉ sợ sẽ luống cuống tay chân đến an ủi, nhưng rơi vào tai Chiến Tùng Lâm lại trở nên chói tai, hắn lạnh lùng nói: "Im miệng cho ta!"

Ngụy Nhiếp Linh nghe thấy liền bĩu môi, hai tay chắp sau lưng, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

Là ngươi muốn ta im miệng, chờ lát nữa muốn ta nói chuyện không dễ đâu.

Thái y nhìn Ngụy Nhiếp Linh giây lát rồi quỳ xuống nói: "Lão thần đáng chết, sở học cả đời lại không bằng Vương phi , lão thần cả gan mời Vương phi tới giải đáp nghi ngờ cho Hoàng thượng."

Nói xong liền dùng ánh mắt mong đợi nhìn Ngụy Nhiếp Linh .

Không chỉ thái y, những người ở đây cũng đưa mắt nhìn người đứng bên cạnh Chiến Tùng Lâm.

Tuyên Thống đế mắt đầy nghi ngờ hỏi lại: "Thất Vương phi hiểu y thuật?"

Ngụy Nhiếp Linh vẫn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim như cũ, im lặng không lên tiếng.

eyJpdiI6ImtKd3lJamNHWFRaM2ZIRmRXSWhQNXc9PSIsInZhbHVlIjoiUm1hUmcrTWxaSjJOa213WnRwM2ljK1VPWlFaU3VqRjVyMzZoUGJJT1Ztc3JnaEZKYU5CTXcxcHYrS2EzYXV6NjU2bkg5dUlrOVlvZzNQQzZqT3M4N080T1hyWDdlMXlQSWF3MUkyMmlSQ2x2RnlHWlhkaTN0UWJoSk1UMzdcL2lScXgrOFFkMk5mekE3Rjc2THQrQ1NVM3NBYzl5OUNlUVd2UnQ2cmFOTjV2MXVkaFlLNWdoKzVDUnNrRllUZ1NxODhEZDNqUERZTUNLQ3U4TkM3bHowa2pESkRiSjlwXC9mN21PRlwvZ0FWZWJNR1hUOWczN243dnNRaXhpbXlsUnpEaEIyM0RRM2xnSUkzU1wvRnNnMThkd1FDOEdqUCtkNm5ZZmU2em4rRUJXR1V4TTVkMktYYmZCaVBmXC9MWUpNeTBGSXllb2tVNzRJOTNrTjhWQVFcL1NPSWdRPT0iLCJtYWMiOiJjNmNmOTgzODMxMTE3NjI0MmRhNDgwNDVkZTY0NzlmNzIyZGFlOWU2NGFhZjUxY2JkZjM4MmFkZmJkMzJmZjA4In0=
eyJpdiI6InRoQmNyM0xBSnlMNmRHQnNleEpPUmc9PSIsInZhbHVlIjoiaWc0c2JPWDU5bUFjc09mY0ExUThLeCtyVEhrNmdxbTdOU0VjbVhRVG1UUnkrcGZjSmVRb3NVRkR2TU1oZnRFbG5jdzRDbjRZd1wvbjhDZHUwQkFaZm4zZHlZd3d2WFZXOEVwQ0lUZDdmYUxPQjNtZElpNjBudERhUncwbWtJWUZwTkVCUTdNNzVFWlltdlo3amg5QVFWYXV6ZDErTzA2RHJ0KzJVVDEzRzhnQTh4dTc3NnRKekJwcmVKTHdNUzFLTldjQ1k1eHZhbkZzZVdmNW16VG1cL2VMTUxIemxSRW1KS29LQTBWOVdwNUt6R2lIRUxFRFY4VlwvTU9Jc29iSHB3WmdYZVhKZDhyem45c3JhTXpUNkVyR1wvbXp3ZEhLYWlWbEZaazg1emxFRzg4WVwvS0pramFUdDdHaGNnQXl6TXkzbTFuelwvVkVoUkdTeGNFcXZIVUNzVUtlbVE3VVwvQ3JJbVZrSFN4ak5jejM5MmUrenNYMUNcL00xTFV4anZOYUVzSkxEQnhJTWNKZk90VzN0RkRJQ1NseUpVRkFQVkZMazVZcHlWV3BrQW5laEs2emx5eGpWZzFKeFN5aUttMlF0WHM0Sk12aU1UaFdFc3pGXC9CdjU4ZDRGaUY3NlVxblZNdFNHeWJxRzhMOGhNSG89IiwibWFjIjoiZjhhOTZiZDc4YTE0YTk2ZmI1N2I2MGRjMzcxMmY2OTdkMTg2YjQwZDQ0ZTAxMzRkNTFiYTIyMjM3Yzc3MDEzNiJ9

 

Ads
';
Advertisement