Đến cung Minh Thanh và đợi cung nữ truyền lời xong, Ngụy Nhiếp Linh mới gặp được vị phụ hoàng trên danh nghĩa của mình.
Lúc này Tuyên Thống hoàng đế mặc bộ long bào màu minh hoàng, đầu đội mũ Cửu long, nét mặt cực kì nghiêm túc và uy nghi. Phải thừa nhận rằng ngũ quan của ông rất lập thể, qua đó có thể suy ra rằng lúc còn trẻ ông rất tuấn tú.
"Con (nhi thần) tham kiến phụ hoàng." Hai người cùng chào hoàng thượng, nhưng khác nhau ở chỗ là Ngụy Nhiếp Linh thì quỳ, còn Chiến Tùng Lâm vẫn ngồi trên xe lăn và khom người.
"Đứng lên đi." Tuyên Thống đế ngồi trên long ỷ uy nghiêm vung tay: "Ban ngồi cho Vương phi ."
Nội thị nhanh chóng mang ghế đến, sau đó Ngụy Nhiếp Linh ngồi xuống bên cạnh Chiến Tùng Lâm.
"Lão thất, từ hôm nay con là người đã lập gia đình, sau này khi làm việc phải thận trọng hơn. Nếu sau này trẫm còn nghe người ta nói con tùy hứng không uống thuốc của Thái y viện nữa thì trẫm sẽ giáng tội con." Tuyên Thống đế nghiêm túc nói.
"Phụ hoàng dạy phải, nhi thần sẽ nhớ kĩ." Chiến Tùng Lâm nói, giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng do hắn đang mang mặt nạ nên không ai thấy được sắc mặt hắn.
Tuyên Thống đế gật đầu, sau đó nhìn sang Ngụy Nhiếp Linh ở bên cạnh.
Ngụy Nhiếp Linh thấy vậy thì lập tức đứng dậy và nói: "Xin phụ hoàng yên tâm, con sẽ hết lòng chăm sóc cho Vương gia. Nếu Vương gia chê thuốc đắng không chịu uống, con sẽ trói tay chân ngài ấy lại và đổ hết thuốc vào miệng ngài ấy!"
Ngụy Nhiếp Linh ăn nói rất có khí phách. Lúc này cô cũng không thấy gì không ổn cả, nhưng khi thấy hai cha con trước mặt cùng nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên, cô mới nhận ra mình đã nói ra câu nói đại nghịch bất đạo đến mức nào.
Hình như trói con của Hoàng đế là tội nặng nhỉ?
Ngụy Nhiếp Linh bất giác nhìn Chiến Tùng Lâm ở bên cạnh, rồi đột nhiên thấy Tuyên Thống đế ngồi trên ghế cao phá lên cười rất to, do đó gương mặt hơi hơi nghiêm túc của ông ta trông cũng hiền từ hơn.
"Trẫm nghe nói cô con gái nào của Thừa tướng cũng là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, hiểu chuyện và cũng là người con gái mà nhà nhà đều mong có. Nghe thế trong lòng trẫm rất vui, nhưng trẫm cũng lo không biết khi ở chung với đứa con trầm lắng của trẫm thì con có thấy lạnh nhạt không. Ừ tính tình của con được đấy, người thì phải thế chứ, ai nói là con gái thì chuyện gì cũng phải vâng lời phu quân? Có vài chuyện theo nguyên tắc thì mình không thể nhịn mãi được, thế mới tốt." Tuyên Thống đế vui mừng nói.
Ngụy Nhiếp Linh nghe vậy thì sững sờ, sau đó cô thở phào nhẹ nhõm và nói: "Con xin tuân theo sự dạy bảo của phụ hoàng."
"Ừ, Hoàng hậu đang chờ con trong cung đấy, bà ấy có chuyện muốn nói với con, con đi qua đó đi." Tuyên Thống đế cười nói.
"Dạ!" Ngụy Nhiếp Linh cúi người chào, sau đó được cung nhân dẫn ra khỏi cửa cung.
Khi trong điện chỉ còn Thất Vương gia và Tuyên Thống đế, nụ cười trên môi Tuyên Thống dần vụt tắt, ánh mắt ông ta nhìn ra ngoài cửa lớn mà lạnh lùng hỏi con trai mình: "Đây là tai mắt của lão già đó?"
Chiến Tùng Lâm gật nhẹ đầu chứ không nói gì.
"Tìm thời gian giải quyết đi." Tuyên Thống đế hời hợt nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất