Yêu Đương Với Bạo Vương - Phong Nguyệt (full)

CHƯƠNG 10: SỰ ĐE DỌA ĐẦY ẤU TRĨ

Ngụy Nhiếp Linh bật cười, cô nháy mắt rồi nghịch ngợm nói: "Thiếp đã biết thưa phu quân vương gia."

Ánh mắt Chiến Tùng Lâm trở nên thâm trần, tay lại dùng sức nắm, sau đó hắn kéo Ngụy Nhiếp Linh đi nhanh theo sự chuyển động của xe lăn, do đó cô chỉ đành chạy chậm theo hắn.

Cả người bị buộc chạy theo nhưng ánh mắt của Ngụy Nhiếp Linh lại liên tục quan sát xung quanh mà nhìn hoàng cung rộng lớn này.

Hoàng cung rất có khí thế, cung điện nào cũng cao vút, trong mỗi cung lại có đủ loại đình đài lầu các cùng với các dòng nước chảy quanh co uốn lượn. Cung nữ lui tới khắp hoàng cung nhưng không hề hỗn loạn, ai nấy cũng cúi đầu không dám nhìn ánh mắt của người khác.

Lúc này hai người đang đi trên một cây cầu đá, dưới cầu có một hòn non bộ.

Ngụy Nhiếp Linh nhìn tay trái của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn người nào đó mặt không cảm xúc ở bên cạnh mình mà không biết làm sao, bởi vì bị nắm chặt lâu thế nên tay cô hơi tê. Có khi nào người đàn ông này làm bằng đá lạnh không nhỉ, sao lại lạnh thế chứ.

Bàn tay nhỏ bé mềm yếu ấn lòng bàn tay mấy lần, Chiến Tùng Lâm chớp mắt, tuy sắc mặt không có thái độ gì khác nhưng tay lại siết mạnh hơn. Ngụy Nhiếp Linh nhìn khớp xương trắng bạch rồi nhăn mặt.

Có hai người lén lút núp bên cạnh hòn non hộ, một trong hai chỉ hai người trên cầu và nhỏ giọng nói: "Nhìn kìa, người đó chính là Vương phi mới gả vào đấy, trông cũng không xinh đẹp gì cả."

"Dạ, nô tỳ từng gặp người này rồi, hình như nàng ta từng tham gia hội Bách hoa lần trước."

"Trông hai người này cũng tình cảm ghê, hoàng thúc nắm tay nàng ta kìa, khó tin quá. Họ đang khoe khoang tình cảm đó, ả ta mưu mô quá đi thôi."

Ngụy Nhiếp Linh nghe mà cạn lời, khoe khoang tình cảm đâu ra vậy, rõ ràng là người đàn ông này sợ cô gây ra chuyện gì khiến hắn mất mặt nên kéo cô nãy giờ mà. Cô nương à, cô không thấy tay tôi sắp gãy đến nơi rồi sao?

Cúi đầu nhìn Chiến Tùng Lâm bằng ánh mắt đầy dữ tợn nhưng thấy hắn vẫn rất bình tĩnh, thế là Ngụy Nhiếp Linh nghĩ ra một kế, rồi trên môi nở một nụ cười đầy tà ác.

Cô nhẹ nhàng vén váy, mũi chân cong xuống, thế là trong tay có một cục đá cuội. Cô áng chừng trọng lượng của nó, sau đó ném xuống cái hồ ở phía sau hòn non bộ.

Nước bắn cao và văng khá nhiều lên người của hai người đang núp sau hòn non bộ.

"Ôi trời ai ném đá thế? Muốn chết hay sáo mà dám bắn nước lên mặt bổn công chúa vậy?"

Hai người núp sau hòn non bộ nhanh chóng chạy ra, vừa khéo gặp trúng hai người Ngụy Nhiếp Linh vừa đi xuống cầu.

Cô gái trước mặt mặc cung trang, nhìn mặt thì chắc phải nhỏ hơn Ngụy Nhiếp Linh mấy tuổi nhưng giọng điệu rất có khí thế, tuy nhiên do nước bắn lên mặt nên trông cũng hơi nhếch nhác.

Nhìn sắc mặt u ám của Chiến Tùng Lâm, cô gái mặc cung trang biến sắc vội vàng cúi người hành lễ: "An Bình thỉnh an Hoàng thúc."

Cung nữ sau lưng nàng ta tái mặt quỳ xuống chào, nhưng rất lâu sau cũng không dám ngẩng đầu lên.

Công chúa An Bình và cung nữ đều nghĩ rằng chắn người ném cục đá đó chính là Chiến Tùng Lâm, bởi xung quanh không có ai cả, hắn ném đá để phạt việc hai người núp sau hòn non bộ nói bậy. Nghĩ đến tác phong thường ngày của vị Hoàng thúc này, công chúa An Bình thấy hơi bất an.

Giọng nói đầy lạnh lùng của Chiến Tùng Lâm vang lên, nhưng ánh mắt hắn lại nhìn về phía Ngụy Nhiếp Linh , môi nhếch lên: "An Bình đứng dậy đi. Nàng đừng trách con bé chứ, con bé còn nhỏ nên làm việc không được chu đáo." 

Nói rồi hắn nghiêng đầu cầm đầy bàn tay dính một ít bùn đất của Ngụy Nhiếp Linh rồi lấy khăn tay ra lau cẩn thận: "Nàng lớn thế này rồi mà sao vẫn so đo với tiểu bối vậy."

Tuy sắc mặt hắn không hề thay đổi, giọng nói vẫn bình thản như cũ, thế nhưng công chúa An Bình lại cảm thấy vị hoàng thúc trước mặt này cực kì mê người.

Nhưng rồi nàng ta cũng hiểu lời hắn nói, thế nên sắc mặt khi nhìn Ngụy Nhiếp Linh cũng không được vui cho lắm, sau đó hừ nói: "Hoàng thúc nói đúng quá, Thanh Hạm xin cáo lui."

Khi hai người họ đã rời đi, Ngụy Nhiếp Linh hất tay Chiến Tùng Lâm ra như thể tránh bệnh truyền nhiễm vậy: "Vương gia giỏi diễn kịch quá đấy."

Chiến Tùng Lâm tiện tay vứt chiếc khăn tay đó đi, giọng nói đầy lạnh nhạt: "Lấy bổn vương ra làm bia đỡ đạn ư, ngươi hoang tưởng quá rồi đấy."

Ngụy Nhiếp Linh nghe thế thì cười: "Thần thiếp cũng xin phép tặng lại câu này cho vương gia."

eyJpdiI6IjRlRXJqb0JBT0lVRGg5cVRlUnYwcXc9PSIsInZhbHVlIjoibGs2RE84eFpjajA0dkVYTzNrcnJtSWs4YVVcL0U4WUUxN3c5Nnp0K0M0aFF0VzhXaFpBd1ZnWDVsZVdaMG9DYWV2eDYzMWNPOVV2NFd4RSt2UEZoMW1FbWZ2eXZJNXV0cXZIcU04TW1qN3FKQVQ0cWoyR3hYQktFNXFJY2NROE44ZDBoZlRHNlRvZWRCNzhIZXk2NjJ3T09FQkl0UXZDdFdSaVlBenpXdnFDcmVQMWhDRkVPRzBOYmNFMFRvNGVVM20rZkM2d2lEUUFaYlRBTEkyYmZ5OEEzYXdhaDlcL2N6ZnhHb3o0ZWVobm85TGxmS2VjREFGN1BFNkZUNUY3b3Q3N1k2dXR5elFMYnJPYWZSdVdpU3k1R3pxXC9VeWRvVm82ZlY5MmxDcVZkalZXSElEMGlCMmhRUEJXZkRNbUpBWW56Skp1XC9vXC8yc1Z5U1ZINUNRM1NFeDRvK3o1MngyVStKSzFYKzd6RXdBZUF3S3M3MEpmSytIbHVsYkNCQlZzWEhzWkxzMVwvSUxMMTE1VEtGMWxTRWpkRURsdlwvaVJxRitRbUJTdEg3VkhMR3lBRlJPZEFBWEFpczUydGV6dlRoSDgyeFZ0bThGRnR5UnF3YkxpK3Y5VEdjVGdGcW9HYVhKRmpqeXJEWTE2WFJ6UkFBUUh6eFNjOEdxY2kxZXQ4YUo1YkRLY2IyTTAyN0RuVGRlMVwvbTRseVlwcTFMVnVwbExwMG9qUTdGRFJWS0w5aUcxU2wzSURQSWltbCtmcnZmMDNNelZDY3RNSldYS09TTldJbVRHRW00ekVaK1FWNHRJd09ZQnlpUDNkT29FdE5RQnBlN2RJNEZhdm14dG4wV0pRd2ZOTTVXMHZJb1JhbUpVR3Q3N0JReEFvdnNvXC9jaTByRDlLVHNOQTYyRWdWSXJDUjRUMHBCUDFNa21mSUh3VE52MGpFa1FWcklCZVB1MWJnazVhYTBwdUR5SmZESndWMWk2Qll5OE8zcWErbUlQZ1dkVDB2SVRoRjlqeWdFcWhvT3YzQ2FBcHRhbVBqTlBHRVJVT0d2eVNPNTZFR084aFFaQTF1V2dIbmlWNVE5THFGZXhhTGtubnlHalBZNWpkNXFwRTY2QTl2a2JabnhGY0JiMXdIK1dEa3hPSjhhQ0oyTkpnYTc2dXI0ejgraEQzTjByK3RcL2diTUlcL21SNDBtS0Y2ODhveXZpNTlRbE5yU0hXY3p1bTd4RU9NQ01Fbjd3MXVxZ3h2dEZMakJBUVRMQyt5MHdFckJlYU9FYVZPREkiLCJtYWMiOiIzNTAwMzdiYWFlNTc1ODlkNzZjZDc3NTc3OWE5M2U3MjM0Zjg1YTQzZjg2MDJlZmYwN2RkYTk1OGE3MDkwMmQ1In0=
eyJpdiI6Ik9wVmZYMWl6ZHZhNzhtTzg3RW9XUXc9PSIsInZhbHVlIjoic3lLbk1EV1NEanBRaVwvaGt0UU5SQ0lTdXZRRlE5WlpvQ0xjR013T0x3V1MyclRCRU4yZFY5MjlOd1VwOXM5bkJsbmg3c3lHU2VrQmpXM1J2Nk5wWWZ4K09aSmpHeUhBNUhlOVY0TU5EVmx1QXpuazY1QmthdXhDWHI5XC9sejhxbUc3dkRwbFNZRDdiMDJoQ2FwMUZOcXFyalwvMFdIQ29uRE84RXA5VTAyVDI0YURDZnZBbjJ3a1hybzVFV1doN2VPQlwvcnhUeVgyMXpBODJlaE5MV0RSV0lvR1VEUnB2NzlaR0x5eFlNMWo3Rm9SUmQybURaenc0b1lcL25mb1RIUmdLQkhsVklrWmMxK1FCaUkrU1pqczI0TE82UGZyZFRiNmpnQ1BWUVJMZ25DbzErMzRMdThxNmtKbXdZUDRRODF4SHplaUhRTU9OemJGblk5ckdGRm9OdGNcL0RPTFVLMHZ2a1pZcjgrUU5zOVZZSjVpMEd4RHVSNTFQUnRUS3A5djBHdUR2eXNNWnVzbnJ3V3FKamFFOTVzdDd1ZzNlQVo0REhmM3RKckdWMmM5UUNcL0JMb09xU1RUeko3eldnWkVwaHMySGs0MlhoSTZtb1Z1NUF1RHZPXC9FQ1YyXC94ZjNKdkVoTU9zVkdIMGxmcGM9IiwibWFjIjoiMDg2NTcxOWVhOWQwNmFmMzZmYTJkZmM2ZjA2MGZmNzMzMmE4NzBlZmUwNGIzMzZmZTkxZGY3Y2IxMzhiYWY0MiJ9

 

Ads
';
Advertisement