Ngọc Ly tức giận đến đen mặt, hung hăng trừng mắt nhìn về phía Ngọc Ý: "Tỷ bớt lấy thế tử ra dọa ta, người khác sợ hắn chứ ta không sợ, ta mắng tỷ là giày rách đấy, tỷ chính là chiếc giày rách không ai thèm muốn."
"Bốp bốp!" Lại hai cái tát mạnh vang lên.
Trong nháy mắt, trên má Ngọc Ly hiện lên mười dấu tay sưng đỏ, sưng thành đầu heo, nàng ta bị đánh đến hai mắt đầy sao, vô cùng căm phẫn.
"Ngọc Ý chết tiệt, ta liều mạng với tỷ." Ngọc Ly xông tới.
Ngọc Ý khinh thường nhìn về phía nàng ta, dễ dàng tránh qua một bên: "Long Nhị, ngươi là kẻ điếc sao, có người mắng thể tử nhà ngươi là con ma ốm, quỷ đoạn mệnh kìa"
Vừa dứt lời, Long Nhị từ trên trời nhảy xuống, một chân đá bay Ngọc Ly vẫn còn đang ngẩn ngơ ra ngoài.
Cả người nàng ta bay ra mười mấy mét, ngã mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, đau đến không thể động đậy.
Long Nhị mặc một bộ trang phục đánh võ màu đen, trường kiếm trong tay lập tức được rút ra, từng bước đi về phía Ngọc Ly: "Ngay cả đương kim hoàng đế và thái hậu cũng phải nể mặt thế tử nhà ta, nha đầu nhà ngươi tìm cái chết, vậy mà lại dám mắng chửi thế tử, Long ảnh vệ ta giết người vô số, chưa từng giết nữ nhân, nhưng hôm nay ngươi quả thực đáng hận, ngươi nhục mã thế tử, chém nghìn vạn nhát đao."
Nhìn thấy trường kiếm kia sắp đâm về phía Ngọc Ly, Ngọc Ly lúc này sợ hãi gần chết, sắc mặt tái nhợt, vội vàng cầu xin: "Đều là Ngọc Ý, là tỷ ta bảo ta mắng, ta sai rồi, ta không dám nữa, xin ngươi tha cho ta."
"Ngươi nghĩ ta mù hay ta điếc? Vừa rồi ta có thể nghe thấy rõ ràng, là ngươi nhục mạ thế tử và phu nhân nhà ta, sao bây giờ lại không dám thừa nhận rồi, muộn rồi." Trường kiếm của Long Nhị đã kề trên cổ nàng ta.
"A, cứu mạng, nhị tỷ cứu ta, cứu ta với, ta không muốn chết, ta vẫn chưa sống đủ." Ngọc Ly hoảng loạn kêu lên.
Bình thường cũng chẳng qua là một tiểu thư yểu điệu được chiều hư, lúc này nhìn thấy trường kiếm sáng loáng đặt trên cổ mình, Ngọc Ly quả thực bị doạ sợ chết khiếp rồi.
"Đại tỷ, đại tỷ tha mạng, tứ muội còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, muội ấy chỉ nói năng hồ đồ, ta thay muội ấy xin lỗi tỷ, xin tỷ nể tình là tỷ muội trong nhà mà tha cho tứ muội một lần" Ngọc Linh lập tức cầu xin.
"Nhị muội muội, lúc này lại biết tỷ muội tình thâm rồi, vậy sao vừa rồi tứ muội mắng ta, ngươi lại không ngăn lại, hay là nói trong mắt ngươi, tứ muội và ngươi là cùng một mẹ sinh ra nên chính là muội muội ruột của cô, đại tỷ như ta đây chính là người ngoài." Ngọc Ý hỏi ngược lại.
Cô biết Ngọc Linh là một người đầy mưu mô, bình thường thì đầy dáng vẻ của đại tỷ khuê nữ dịu dàng hiền thục nhưng thực ra lại lòng dạ độc ác nhất, hễ có chuyện gì bản thân không ra mặt thì thích châm dầu vào lửa, xem Ngọc Ly như cây thương để sử dụng.
Ngọc Linh ngẩn người, Ngọc Ý này từ khi nào lại thông minh như vậy, vừa rồi nàng ta quả thực đang xem kịch hay, nghĩ rằng vừa vặn để Ngọc Ly thay mình giáo huấn cô, cho dù không giáo huấn được cũng có thể nhục mạ cô, ai ngờ kết quả lại xoay chuyển.
Ngọc Linh đè nén sự căm phẫn và không cam trong lòng, trên mặt đầy ủy khuất: "Đại tỷ, tỷ đây là nghĩ oan cho ta rồi, chúng ta đều là con gái của cha, đương nhiên không nhất bên trọng nhất bên khinh như vậy, vừa rồi tứ muội quá tức giận nên nói quá nhanh, ta không phản ứng kịp"
"Vậy hiện tại ngươi đã phản ứng lại rồi? Đáng tiếc đã muộn, người nàng ta sỉ nhục không chỉ là ta mà còn có thể tử, mặt mũi của thế tử, đương kim hoàng đế và thái hậu cũng không dám không nể, một đứa con gái vợ lẽ của phủ thừa tướng như ngươi có mặt mũi nào mà cần thể
diện này chứ." Trong giọng điệu của Ngọc Ý đầy vẻ châm chọc.
Sắc mặt Ngọc Linh khó coi, cực kỳ xấu hổ.
Nàng ta là con gái vợ lẽ, bởi vì thân phận này mà từ nhỏ đã bị Ngọc Ý chỉ vào mũi nói chuyện, rõ ràng tài nghệ và học thức của nàng ta đều là hạng nhất, nhưng chỉ vì là con của vợ lẽ nên vĩnh viễn không được người khác nhìn nhận.
Cả kinh thành chỉ biết phủ thừa tướng có một Ngọc Ý phế vật bất tài, không được điểm gì, nhưng chưa từng biết có một người như nàng ta, điều này cũng là nguyên nhân khiến Ngọc Linh hận Ngọc Ý.
Chỉ là Ngọc Ý dù sao cũng là đích nữ, lại được phụ thân vô cùng yêu thương nên Ngọc Linh chưa bao giờ đối đầu trực tiếp với cô mà luôn xúi giục Ngọc Ly đi bới móc.
Ngọc Linh nhìn về phía a hoàn bên cạnh và nháy mắt với nàng ta một cái, người a hoàn kia đi tìm Triệu thị.
Ngọc Ý đương nhiên nhìn thấy cảnh này, nhưng không nói gì cả, đây chính là kết quả mà cô muốn.
"Nhị tỷ, cứu ta, tỷ đi tìm mẹ đi, mẹ nhất định sẽ không ngó lơ ta, ta không muốn chết, ta mới không thèm bị ả quái vật xấu xí Ngọc Ý này giết chết, tỷ mau cứu ta." Ngọc Ly hét lên.
Ngọc Linh cũng rơi vào thế khó xử, vô tình liếc nhìn thấy cha và thế tử cách đó không xa, Ngọc Linh không chút nghĩ ngợi liền quỳ rạp trên mặt đất.
"Nhưng mà đại tỷ, cho dù tứ muội có sai thế nào, thì cũng là muội muội của chúng ta, muội ấy nhỏ tuổi không hiểu biết, xin tỷ tha cho muội ấy một lần đi."
Nhìn thấy nàng ta hành đại lễ như vậy, Ngọc Ý cười lạnh, Ngọc lão nhị này khá giỏi giả bộ, lúc thế tử và cha vừa mới tới, Ngọc Ý đã phát hiện ra
rồi, chỉ là cố ý giả vờ không nhìn thấy mà thôi.
"Nếu nhị muội và tứ muội tỷ muội tình thâm như vậy, vậy Long Nhị, tiễn nàng ta theo luôn đi, trên đường Hoàng Tuyền, tỷ muội các ngươi cũng có thể bầu bạn, sẽ không buồn chán." Ngọc Ý cố ý nói.
Ngọc Linh sợ hãi đến sững người, nhìn Long Nhị đang đi tới, lúc này nàng ta vô cùng hối hận, tại sao mình lại ngu ngốc như vậy, tại sao lại quỳ xuống cầu xin, vốn muốn để cha nhìn thấy mình quan tâm đến muội muội thế nào, muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt cha, kết quả lại bị tố cáo, chết cùng với Ngọc Ly.
Tại sao sự việc lại phát triển lệch hướng với suy nghĩ của mình, nàng ta không muốn chết.
Lúc này, Ngọc Linh cũng không quan tâm đến hình tượng hay không hình tượng nữa, lập tức cầu xin: "Cha cứu con, cha, xin cha cứu con và tứ muội muội, cha!"
Ngọc Hiển ở hành lang cách đó không xa nghe thấy lời này, còn không qua đó thì cũng không thích hợp: "Thế tử, để ngài chê cười rồi, lão thần qua đó xử lý chút việc nhà."
"Bổn thế tử cũng muốn qua đó xem xem phu nhân có bị ức hiếp không, vừa hay, cùng nhau đi." Vu Kì Thiên nhấc chân đi tới.
Khóe miệng Ngọc Hiển giật giật, thế tử ngươi cũng không mù, không nhìn thấy luôn là nha đầu Ngọc Ý kia hành hạ người khác sao. Đương nhiên lời này Ngọc Hiển không dám nói ra.
Nhìn thấy Ngọc Hiển tới gần, Ngọc Ly lập tức có sức lực: "Cha cứu con, đại tỷ muốn giết con, cha!"
"Con câm miệng cho ta, vừa rồi con nhục mạ đại tỷ con và thế tử, ta đều nghe thấy cả rồi, nha đầu không não này, học thức ngày thường đều cho chó ăn rồi sao, vậy mà lại nói ra những lời khó nghe như vậy, còn có mặt mũi cầu cứu ta." Ngọc Hiển trách mắng.
Ngọc Ly sững người, nghĩ rằng cha là đến cứu mình nhưng không ngờ lại mắng mình như trút nước.
Ngọc Ly uất ức đến gào khóc: "Cha, cha thiên vị, từ nhỏ cha đã yêu thương đại tỷ hơn, hiện tại tỷ ấy muốn giết con, cha vẫn yêu thương tỷ ấy hơn, rốt cuộc con có phải là con gái ruột của cha không vậy?"
"Bốp!" Một tiếng tát vang dội truyền đến, Ngọc Ly ngây người.
"Mẹ, cứu con, đại tỷ muốn giết con, xin mẹ cứu lấy con, mẹ, con không muốn chết." Ngọc Ly vội vàng cầu xin.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất