Ngọc Ý hôm nay mặc một bộ y phục tơ lụa Vân Nam ung dung quý phái, chỉ một thân giá trị ngàn vàng ấy ngày trước nàng ta đã nhìn thấy qua ở Thượng Y Các, đó là mẫu mới của tháng này, đại tỷ mặc như vậy, đương nhiên không thiếu tiền, sao có thể để ý đến những thứ này.
"Đại tiểu thư sống tốt, đó là chuyện của nàng ấy, đây là chút tâm ý của vi nương, lúc trước phu nhân đối với ta ân trọng như núi, ta không thể quên gốc, con giúp ta đưa cho đại tiểu thư là được rồi, cho dù nàng ấy không muốn rồi vứt đi, đó cũng là chuyện của nàng ấy, tâm ý của ta nhất định không thể thiếu." Tô di nương căn dặn.
"Được."
Ngọc Hương ở cùng Tô di nương một lúc, sau đó mới cầm hai đôi giày đến tiền viện.
Còn chưa đến sảnh phụ, nàng ta liền nhìn thấy Ngọc Linh và Ngọc Ly, hai người không còn ăn mặc giản dị giống như trước đó nữa, lúc này hai người đều đã thay những chiếc váy xinh đẹp đắt tiền, còn đeo trâm ngọc, bôi son, trông rất rung động lòng người, vô cùng xinh đẹp.
"Tam tỷ, sao tỷ còn mặc bộ y phục này, cha nói rồi, bảo chúng ta ăn trang điểm gọn gàng, không thể làm mất mặt phủ thừa tướng được." Ngọc Ly bất mãn nói.
"Ta bình thường cũng mặc như vậy, không có gì không tốt." Ngọc Hương đáp.
"Tam muội bình thường đã quen với sự giản dị rồi, Ngọc Ly, muội đừng quản nữa, đúng rồi tam muội, muội đang cầm cái gì trong tay vậy?" Ngọc Linh trông như đang giải vây cho nàng ta nhưng thực ra trong đôi mắt phượng lại lóe lên một tia chế giễu.
Hiện tại, quyền quản gia của phủ thừa tướng nằm trong tay mẹ bọn họ, tiền tiêu hàng tháng của Tô di nương không nhiều, cộng thêm Tô di
nương không có con trai, chỉ có một người con gái như vậy, cả phủ thừa tướng đều xem thường mẹ con bọn họ, Triệu thị cũng sẽ cố ý cắt xén nên bình thường chi phí ăn mặc của Ngọc Hương đương nhiên không thể so được với Ngọc Linh và Ngọc Ly.
Ngọc Hương có chút xấu hổ, theo bản năng nắm chặt túi vải kia: "Không có gì, đây là đồ mẹ ta bảo ta đưa cho đại tỷ."
"Ôi, Tô di nương thật biết đối nhân xử thế, còn biết tặng quà cho đại tỷ xấu xí kia, để ta xem xem tặng thứ gì nào?" Ngọc Ly đi tới, muốn lấy
xem.
Ngọc Hương vô thức đưa ra phía sau người: "Muội đừng nói lung tung, mẹ ta chỉ là bày tỏ chút tâm ý mà thôi."
Ngọc Ly từ nhỏ đã bá đạo quen rồi, bất chấp cướp lấy đồ trong tay Ngọc Hương, nhưng không nắm vững, chiếc túi vải rơi xuống đất, hai đôi giày lập tức rơi ra, còn bị dính một chút bụi bẩn.
"Hóa ra là hai đôi giày rách, vậy mà mẹ tỷ lại tặng giày cho đại tỷ, đây là đang mắng đại tỷ là giày rách sao?" Ngọc Ly bật cười lớn, chế nhạo
nói.
Sắc mặt Ngọc Hương vô cùng ngượng ngùng, vừa định nói gì đó liền nhìn thấy một bóng người cách đó không xa đang nhanh như chớp lao về phía này, nàng ta còn chưa kịp mở miệng, bóng người đó đã đi thẳng tới Ngọc Ly.
"Bốp bốp!" Hai cái tát vang lên.
"Á!" Ngọc Ly kêu lên một tiếng, kinh ngạc không dám tin mà nhìn về phía người trước mặt: "Ngọc Ý, vậy mà tỷ dám đánh ta?"
"Ta đánh ngươi đấy, ai bảo ngươi mắng ta là giày rách, lời này nếu như để cha hoặc thể tử nghe được, sợ rằng không chỉ là hai cái tát mà là trực tiếp rút lưỡi ngươi ra." Ngọc Ý tức giận nói.
Ngọc Ly căm phẫn trừng mắt nhìn qua, vừa rồi Ngọc Ly trở về muộn nên nàng ta căn bản không biết tiền sảnh đã xảy ra chuyện gì.
"Đừng tưởng rằng tỷ lấy cha và thế tử ra chèn ép ta thì ta sẽ sợ tỷ, ta chính là mắng tỷ đấy, thì sao chứ, là bản thân tỷ bị Ly vương viết giấy thôi
vợ, náo loạn đến cả thành đều biết. Bản thân tỷ không cần mặt mũi nữa, còn sợ người khác nói sao, chân trước vừa bị đá đi thì chân sau lại gả cho một con ma bệnh, ta thấy đời này của tỷ chính là có số khắc phu"
"Cho dù thế tử yêu thích tỷ thì sao chứ, còn không phải là con quỷ đoản mệnh không sống nổi mấy năm nữa, đến lúc đó thế tử vừa nhắm mắt, tỷ chính là một quả phụ, kết hôn lần hai đều không được yên ổn, tỷ chính là một chiếc giày rách, còn là một chiếc giày rách bị người ta đi mòn." Ngọc Ly tức giận nói.
Nàng ta sớm đã không ưa Ngọc Ý rồi, vừa rồi công thức pha trà sữa kia cũng không nói cho mình, lúc này có cơ hội rồi, Ngọc Ly đương nhiên sẽ không chịu để yên.
Sắc mặt Ngọc Ý bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnh nhìn về phía Ngọc Ly: "Nói xong chưa?"
"Đương nhiên là chưa." Ngọc Ly tức giận nói.
"Ngươi còn có gì bất mãn với ta, nói ra hết đi."
"Tứ muội, muội đừng nói nữa, đại tỷ hiếm khi mới trở về một chuyến, dĩ hòa vi quý." Ngọc Linh lập tức khuyên can.
Nếu là bình thường, Ngọc Ly dám mắng Ngọc Ý như vậy, sợ rằng Ngọc Ý đã sớm đánh nàng ta một trận rồi, sao hôm nay cô lại bình tĩnh lãnh đạm như vậy, điều này khiến Ngọc Linh không hiểu, trong lòng nàng ta luôn có một loại dự cảm không lành.
"Sợ cái gì? Ta nói thì sao chứ, công thức pha trà sữa kia tỷ phải viết ra, để ở nhà họ Ngọc, nói thế nào thì tỷ cũng là người của Ngọc gia, cho dù đã gả cho thế tử rồi cũng không thể mang đi, việc buôn bán kiếm tiền như vậy đương nhiên phải để lại nhà mẹ đẻ." Ngọc Ly thở phì phì mà
nói.
Ngọc Ý cười lạnh: "Nói nửa ngày trời, hóa ra tứ muội là nghĩ đến công phức pha trà sữa của ta."
"Ai nói là ta nghĩ đến chứ, ta là sợ tỷ đưa cho thế tử, dù sao tỷ cũng mang họ Ngọc, đương nhiên không thể để người ngoài được lợi."
Cách đó không xa, Vu Kì Thiên và Ngọc Hiển đi về phía bên này, thì ra Ngọc Ý nói rằng ra ngoài đi vệ sinh nhưng đợi một lúc mà Vu Kì Thiên thấy Ngọc Ý vẫn chưa quay lại, vì vậy đã đề nghị đi thăm quan phủ thừa tướng.
Ngọc Hiển đương nhiên đích thân đi cùng hắn, Ngọc Đình Thâm thì lập tức đến hậu viện căn dặn mọi người lát nữa mở yến tiệc không được náo loạn ra trò cười gì.
Kết quả, Vu Kì Thiên liền nghe thấy cuộc cãi vã của Ngọc Ly và Ngọc Ý, sắc mặt lập tức bị bao phủ bởi một tầng sương giá, khí tức xung quanh đều lạnh dưới âm độ.
Ngọc Hiển bên cạnh sợ hãi đến run lên, mấy người này không để mình hết lo lắng, bình thường cãi vã làm ầm thì thôi đi, sao lại cứ chọn hôm nay Ngọc Ý về nhà, làm như vậy trước mặt thế tử, điều này khiến khuôn mặt già này của ông ta để ở đâu đây chứ.
"Để thế tử chê cười rồi, lão thần đây sẽ đi giáo huấn nha đầu không hiểu chuyện này." Ngọc Hiển đang định ra đó.
"Đợi một chút, Ngọc thừa tướng làm gì phải gấp thế, xem xem trước rồi nói." Giọng nói lạnh lùng của Vu Kì Thiên truyền đến.
Bàn chân vừa giơ lên của Ngọc Hiển đông cứng lại, cuối cùng chỉ có thể thu về, thế tử đã mở miệng rồi, ông ta đương nhiên không thể qua đó nữa, trong lòng mong đợi mấy nha đầu thối này đừng quá đáng, nếu không ông ta mất mặt chết mất.
Con ngươi đen sâu thẳm của Vu Kì Thiên khóa chặt trên người Ngọc Ý cách đó không xa, hắn thực ra cũng muốn biết Ngọc Ý sẽ trả lời như thế nào.
Đối với nàng mà nói, hắn là người ngoài sao?
"Lời này của ngươi cũng sai rồi, đều nói con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, nếu ta đã gả cho thể tử rồi, đương nhiên chính là người của thế tử, trong mắt ta, thế tử còn thân thiết hơn các ngươi nhiều.
Mồm thì nói ta là người của Ngọc gia, nói các ngươi là người nhà mẹ đẻ của ta, còn không phải là vì nghĩ đến công thức pha trà sữa của ta, Ngọc Ly, ta có thể nói rõ cho ngươi biết, ta tuyệt đối sẽ không đưa cho ngươi, càng sẽ không đưa cho nhà họ Ngọc.
Nếu cha hết tiền rồi, hoặc không muốn làm quan nữa, ta trực tiếp đón qua chăm sóc là được, về phần đám người nằm ăn chờ chết như các ngươi, ta chính là không thèm đếm xỉa.
Vừa rồi ngươi từng câu từng câu mắng ta là giày rách, còn nói thế tử là con ma ốm, lời này nếu để thế tử nghe thấy, sợ rằng sẽ rút gân lột da, ngũ mã phanh thây rồi." Ngọc Ý khinh thường, nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất