Xuyên Không: Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp - Ngọc Ý (full)

 

"Mẹ, con cũng không muốn chết, là tứ muội cãi nhau với đại tỷ, con chỉ là tới cầu xin thôi" Ngọc Linh lập tức nói rõ lập trường của mình. 

Triệu thị nhìn hai cô con gái của mình bị trường kiếm của một tên thị vệ kề trên cổ, sắc mặt vô cùng xấu xí, lo lắng cực độ. 

"Ngươi là ai, có tư cách gì mà kề kiếm với con gái ta, ở đây là phủ thừa tướng, không chứa kẻ giở thói ngang ngược như ngươi." Triệu thị tức giận, nói. 

"Triệu thị, bà câm miệng cho ta, đây là Long ảnh vệ của thế tử, bà đừng gây thêm phiền phức nữa." Ngọc Hiển ngăn lại. 

Triệu thị vốn ra vẻ ta đây, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, vô cùng xấu hổ, Long ảnh vệ chính là đệ nhất ảnh vệ của nước Thiên Hòa, là người của thế tử, ngay cả hoàng đế và thái hậu cũng không thể sai khiến. 

"Ôi, đây đều là hiểu lầm, ta đây lo lắng quá cho con gái nên mất đi chừng mực, mong thế tử đừng trách móc." Triệu thị lập tức xin lỗi. 

Long Nhị liếc bà ta một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười khinh thường: "Hai người con gái ngoan này của bà nhục mạ thế tử, còn nhục mạ phu nhân nhà ta, người làm mẹ như bà cũng thật là biết dạy dỗ." 

Trên đường đến đây, a hoàn đã nói qua những gì đã xảy ra với Triệu thị, lúc này Triệu thị tiến thoái lưỡng nan. 

Mặc kệ vậy, nhưng đó chính là con gái ruột của mình, là hai cục thịt rơi xuống từ trên người mình. Quan tâm vậy, nhưng bà ta lực bất tòng tâm, đối phương chính là Vu thế tử khát máu hung dữ như Diêm Vương địa ngục. 

Triệu thị hạ quyết tâm trong lòng, bà ta bước qua, trực tiếp tát cho Ngọc Ly cùng Ngọc Linh mỗi người một cái: "Hai người các con không biết 

chừng mực, sao có thể ăn nói lỗ mãng như vậy, đây chính là thế tử và đại tiểu thư đấy, các con lấy gan từ đâu vậy, đều trách ta bình thường quản giáo các con hời hợt, còn không mau nhận lỗi với thế tử và đại tiểu thư." 

Ngọc Ly không dám tin mà nhìn về phía Triệu thị: "Mẹ, sao ngay cả mẹ cũng đánh con?" 

"Ta đánh nha đầu ngu ngốc như con đấy, thế tử là ai chứ, há là người con có thể nhục mạ, con đây không phải tự tìm đường chết sao? Hiện tại ta cũng không cứu nổi các con rồi, mau chóng nhận lỗi, nếu không ngay cả cha con cũng không bảo vệ nổi các con." Triệu thị hận rèn sắt không thành thép mà nói. 

"Thế tử, ta sai rồi, đại tỷ, ta biết lỗi rồi, xin tỷ và thế tử thương tình tha cho ta đi. Đều là do ta không khuyên được tứ muội, đều là do muội ấy ăn nói lỗ mãng." Ngọc Linh ngay lập tức dập đầu cầu xin. 

Ngọc Ly thấy vậy cũng hoảng sợ, cha và mẹ cũng không bảo vệ được mình, chẳng lẽ hôm nay mình thật sự xong đời rồi. 

Nghe thấy lời nói của Ngọc Linh, Ngọc Ly càng tức giận: "Nhị tỷ, tỷ đây là muốn đổ thừa cho ta sao, chẳng lẽ không phải là tỷ nói đại tỷ không có lương tâm, vậy mà lại không đưa công thức pha chế trà sữa đáng tiền như thế về nhà mẹ đẻ sao?" 

Ngọc Linh sợ tới mức run lên: "Tứ muội, cơm có thể ăn bừa nhưng lời nói không thể nói lung tung, muội đừng đổ oan cho ta, ta nói như vậy lúc nào chứ?" 

Ngọc Linh trong lòng thầm mắng Ngọc Ly là con heo ngu ngốc, vậy mà lại cắn trả nàng ta vào lúc này. 

"Nhị tỷ, lúc chúng ta thay y phục, chính miệng tỷ đã nói, còn nói bảo ta nghĩ cách tìm đại tỷ đòi công thức, vậy mà lúc này tỷ lại không dám thừa nhận, tỷ là muốn để bản thân ta đi chết sao, nhị tỷ, tỷ thật là độc ác." Ngọc Ly tức giận trừng mắt nhìn về phía nàng ta. 

"Tứ muội, ta biết muội sợ thế tử và đại tỷ trừng phạt muội, nhưng thân là nhị tỷ, ta đã liều mạng cầu xin giúp muội rồi, sao muội có thể kéo ta 

xuống nước, lời ta chưa từng nói, muội bảo ta thừa nhận thế nào." Ngọc Linh uất tức mà bật khóc. 

Ngọc Ly tức giận muốn chết, liếc nhìn tiểu a hoàn bên cạnh: "Ngươi nói đi, vừa rồi lúc thay y phục, nhị tỷ có phải đã nói như vậy không?" 

A hoàn đột nhiên bị gọi tên, sợ tới mức quỳ rạp xuống đất: "Bẩm tứ tiểu thư, nô tỳ giúp nhị tiểu thư thay y phục nhưng không nghe thấy nhị tiểu thư nói như vậy." 

"Ngươi, hay cho một a hoàn đáng chết như ngươi, vậy mà lại cấu kết với nhị tỷ hãm hại ta, xem ta có đánh chết ngươi không." Ngọc Ly đang định xông tới. 

Kiếm trong tay Long Nhị khẽ động, một sợi tóc bên tai nàng ta rơi xuống đất, dọa cho Ngọc Ly sợ hãi quỳ sụp xuống đất, không dám nói gì nữa, chỉ trừng mắt nhìn về phía Ngọc Linh với vẻ phẫn nộ và không cam. 

"Đều yên lặng hết cho ta, cha con còn chưa lên tiếng, các con còn chê chưa đủ loạn sao?" Triệu thị chặn lại, xoay người đi về phía thừa tướng. "Lão gia, xin ông cầu xin giúp, dù sao cũng là người một nhà, đây đều là hiểu lầm?" Triệu thị cầu xin. 

Ngọc Hiển đương nhiên biết nếu sự việc làm ầm ĩ lên thì người mất mặt chính là ông ta, chỉ đành bất chấp nhìn về phía Vu Kì Thiên: "Thế tử, chuyện hôm nay đều là do lão thần không biết cách quản, lão thần dẫn theo hai nghịch nữ này tạ tội với ngài." 

"Nhục mạ bổn thế tử, không phải một câu tạ tội là xong, phu nhân, nàng xem xử lý thế nào?" Vu Kì Thiên nhìn về phía Ngọc Ý. 

Ngọc Ý thấy Ngọc Linh và Ngọc Ly đã trở mặt với nhau, kha khá giống với mong muốn của mình rồi, lúc này mới mở miệng nói: "Ta cũng 

không ngờ muội muội này của ta lại không coi ai ra gì như vậy, còn dám mắng chửi ta là giày rách trước mặt ta, còn nhục mạ thế tử, cái gọi là mẹ nào con nấy, chắc chắn là do mẹ quản giáo không chu đáo. Nếu đã như vậy, vậy thì tước quyền quản gia của mẹ đi." 

Một câu nói giống như một tiếng sét đánh giữa trời quang, nổ vang cả viện. 

"Không được!" Triệu thị không thèm suy nghĩ, trực tiếp từ chối. 

Ngọc Ý không tức giận cũng không sốt ruột, chỉ lạnh lùng như vậy nhìn về phía bà ta: "Mẹ phản đối như vậy là có ý gì, chẳng lẽ không làm tròn bổn phận dạy con gái không phải là lỗi của người?" 

Triệu thị vô cùng xấu hổ, trong mắt phượng lóe lên một tia âm hiểm và căm phẫn, Ngọc Ý đáng chết này trở nên miệng mồm lanh lợi như vậy từ lúc nào thế. 

Chỉ nhìn thấy Triệu thị đầy vẻ ủy khuất: "Đại tiểu thư hiểm lầm rồi, ta không biết cách quản giáo con gái, quả thực là ta không tròn bổn phận, ta tự phạt nửa năm tiền tiêu, nhưng hậu viện phủ thừa tướng lớn như vậy, không thể một ngày không có người tiếp quản được, nếu không há chẳng phải loạn hay sao." 

"Mẹ lo lắng nhiều quá rồi, mấy năm nay mẹ cực nhọc vất vả quản việc cho phủ thừa tướng, cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi. Ta thấy Chu di nương cũng không tồi, cha có thể để cho Chu di nương tạm thời tiếp quản quyền quản gia." Ngọc Ý đề nghị. 

Ngọc Hương vẫn luôn không nói gì bên cạnh khẽ cau mày, nhìn về phía Ngọc Ý, có chút không hiểu tại sao cô làm như vậy. 

Chuyện hôm nay nếu không có một lời giải thích thỏa đáng, sợ rằng thế tử và Ngọc Ý đều sẽ không chịu để yên, trong lòng Ngọc Hiển biết rõ. 

Thấy Ngọc Hiển sắp mở miệng nói, Triệu thị càng thêm sợ chết khiếp, những năm qua bà ta đã lợi dùng quyền quản gia này để mưu cầu không ít tư lợi, nếu bị tra ra, há chẳng phải sẽ bị đuổi khỏi nhà sao. 

"Đại tiểu thư, từ nhỏ ta đã đối xử với cô như con gái ruột, vô cùng yêu thương và cưng chiều cô, những năm này cô không ngừng gây rắc rối, lão gia tức đến muốn đánh gãy chân cô, cũng là ta đã ngăn cản lại. Đại tiểu thư, cầu xin cô giúp ta, cứu hai muội muội với." Triệu thị nước mắt nước mũi đầy mặt mà nói. 

eyJpdiI6ImZ1XC9XYjZVMnc3aG9sU1lFS1ltQVwvUT09IiwidmFsdWUiOiJ2RjhWNHZXMWlGcEk2bFR4c2wxdWtMK2FzcVBGQmU3VUdNaGdjdXNWZDZDSlgxVDI2dmxtSVRhRVRMTDd3enFrR1wvZHFKZXNrVCtrQzd4RWhiRGJBU2t6QzFlVXZVV3psa2xOU3NNXC9TN0VHUGJPOTRHWkE4cXVEWmd4TW9wSUtlYUxpcmZ0NzJjT2UwaWhkcEI1UG1HelJGZng1RjdlMmVoRGd6REt5TVpqcWs5b1prSmtRNVQ1cHlcLzRJakplazc4ZHVQQmJOZVRFMWpVRlNFeVVPZjA1WEtOWjV4MGVGNkJHTm11aWY2eTBZaHV2SFJmaXBQMFZMbXZRTXJsXC82SXV0T1F2WVNjZjRvT2FTUFh1eWVJdkx3M3R1ellyNGFBZXZUbjFubTZQQ2lwUmZiV1wvU0VMVEhtWjJvamhWZVdCamRiVEYzbEdDNEhGeVE5QURiOHoxVEFEbDhKZGttYTEyM2MwbTB0SnBrUVY2cUxuV1V4V3I0RTZwdVpiZ0xhNmFGbUs1Y3l4QjNjQzdmQjljYmIzNWNobEFUK2d0TTh5XC95RTg0RVI2eGk0TUNrTWZQNXppK2FBcjBvZVBDOTczaXJFYWkzVlc4eXpYRk9ORTFmOWJHeFdLM1wvTWpKUnRva3cwc2o0M3hScE5pZ2ZvQzMrbVB5Um93ekQ4M0lkQVwvSExTVWN5ZkNJV1wvYzNvT0V0aXFvdFAzYjU5ZnNcLzJnMkZIZnRqUXk3bENQdzM5NUVXOG1tSUpFNWhYaXFSUHR4Y3VzR2J6YWpLc29aYnc3cHhRYUlsdjgxSDVhK202QkI5Z0JlVDNPQVpmbkxxTVlXYzhBWEZUcENPaEpaSklKc293OXE1eWQycHoycE9mYmdNTlY2eGg1UEtYQVRaRmkyQnNsSUdMMGpWS3RNa3p0YzZjMTZwQzcrMlJpWVk5TjJaQWUwVk5OY2ZJcWozMDdKMVN4SndRPT0iLCJtYWMiOiIyY2E4NWY0ZTVjYzY4NGI3OGNlNGUwMmU0NmYzMzYxNTgwNjBlZmYzNDNkNGJlOTFjOWM3OGIwOTczZmJiYjU2In0=
eyJpdiI6ImZiQVpwcHhqVkFRZzFtQ0w0UXg2TXc9PSIsInZhbHVlIjoiM05uY2taZEdoYTJHTzRxdXdvQUxPUDNuQWNrZTh4dld3XC9PYXI4NnloK0ZqbVB4TzAxQ09Od3dNMWp6c3NaTEQ0MUpxbE1EOWFOV21ZV2ZyUDRleDRBcDRmenorK0V5NVhXbStjMUxtXC95eDE2cmFVaVpBalUyR1dROUxoUVpRVWJlMzNvaVRodWVmNzE5SUxSekZPSU56NGpLYU1KR1g5eXpmbDFTRTNUU0U5V2NNaStqcWtiXC82R1JTNmkxNlJCN0xOTmZ2V1RZbW1qdXg3M0h0cHlKNmxYQ2RHNmpBNHBpdUhZWGlKVW50XC8rOHVMaVJuMjdpVFYyZUt5cXpndzJiV1A3Q043MU5vTXlFNUc4U211VzJCV3Rwa2t4d0NOS0RSQ3FFeXdwaXpBXC9MT1wvK0JvQllOXC84R2Z6QlJuU2xyUFp1MGsrUnNqVWdWMUExd0VQQ0xJYldVV29NNmY2Y0lsb1N2cGM2bXl1ZnFPQzkwZ044VGRzazVwTUJVbm5FdU5jSDJuV1FZNUtSQ2pnQXJsXC8wRm51QktaU0FyQ09LNG5SbE5vc3djYWE1QWNBc3ZMT0x1RUNOSUh4NkN6ZmZ2aG5ZWXRTWDNBRnRnSzJKb2xyc0lDY2Y0R1FJSlwvaVBtUklMT2tlcUY4c2w5cWQ4dnhHaTl1WXVXWjVFWlU1T2Z5SnRcLzBpQXgxSjZxV1VkZ05KWkNyWjZYNHNTa09sWGZucDZKcytiNnBrK3FnZXdpOVZRM2wxU0ljMWdPVDJPZHg2a0VRallLSzBrdlByK0JsamNidXhLbkZwQ2g4MVZDeFwvMHpDbmdzT3NRd0hxZXRNeTlHQ1wva0JDaXZORllzd1IrS3ZXYVc1WkFPNmJxc3RkandYUURvV0c1NmdmaExXYUpycjUxQnJcL3FqUHBiWGR4blF2dkN6XC9QMUhpSnFoQUt6eDl1MlB6dUY1eHBrbkE3YzRFZ1d1TUpQdW5oanpCZmNxM2JHUnhMV2dRRkZoNTVoRGFsZE51T1g3N0VDN2FzYVladm9wSUhNVldJdEl5N2gzVmNRPT0iLCJtYWMiOiI3YjhjNjE3YmU3MjU4MGYzYjUxODEzZWVjOTQyMzBiNjQxMmZjYTFlNTFkNjQzNDIwM2I5NTRlYjdmNjMwMzZkIn0=

Ngọc Hiển kinh ngạc nhìn qua: "Ý Nhi, con vừa nói là Phượng Vũ Lệnh?"

Ads
';
Advertisement