Xuyên Không: Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp - Ngọc Ý (full)

 

Cả bốn nước đều biết, Vu Kì Thiên tàn nhẫn khát máu, lạnh lùng vô tình đến mức nào. Đừng nói đến nhạc phụ của Vu Kì Thiên, nếu hắn nổi giận có khi ngay cả cha ruột, Vu Kì Thiên cũng không nể tình. 

Ngọc Đình Thâm chẳng nói hai lời, hắn đấm Ngọc Vũ Nhân hai phát thật mạnh. 

"A!" Ngọc Vũ Nhân bị đánh ngã xuống đất, miệng chảy máu, không thể động đậy. Có thể thấy Ngọc Đình Thâm đánh mạnh đến mức nào. 

"Thế tử, nhị đệ của ta không biết lựa lời, ta thay hắn xin lỗi ngài và Ngọc Ý, đều tại ta làm ca ca nhưng không thể quản được đệ đệ mình." Ngọc Đình Thâm lập tức 

hành lễ. 

Vu Kì Thiên liếc hai người, sau đó nhìn Ngọc Vũ Nhân đang sợ chết khiếp dưới đất, sau đó hắn quay sang hỏi Ngọc Ý: "Phu nhân muốn giải quyết thế nào?" 

Ngọc Ý xấu hổ khi thấy cha già và đại ca của mình đều nơm nớp lo sợ, dáng vẻ cầu xin. Thế tử đúng là quá trâu bò. 

Cô biết Vu Kì Thiên đang bảo vệ cho mình, thế nhưng dọa cha và đại ca mình đến mức này, Ngọc Ý lại hơi không đành lòng. 

Tuy nhiên từ bé Ngọc Vũ Nhân đã không hợp với nguyên chủ, hắn ta luôn sỉ nhục, cố ý bắt nạt nàng ta, nếu tha cho hắn ta đơn giản như vậy thì lại quá dễ dàng. 

"Thế tử, ta nghe nói ở Bắc Hoang có rất nhiều thú hoang, hoang vắng không bóng người. Nếu nhị ca không muốn thấy mặt ta, hay là đưa hắn đến đó đi?" Ngọc Ý cố ý nói. 

Chẳng đợi Vu Kì Thiên đáp, Ngọc Vũ Nhân nằm dưới đất đã kêu thảm thiết: "Muội muội, muội muội ruột của ta, tất cả đều là lỗi của nhị ca, từ nay về sau nhị ca 

không dám nói muội như vậy nữa, đều do huynh ăn nói lung tung, đều do huynh nói không thèm nghĩ, xin muội muội hãy tha cho huynh lần này." 

Ngọc Vũ Nhân nói rồi tự tát mạnh vào mặt mình, mấy phát liên tục. 

Tiếng bốp bộp vang vọng cả căn phòng, khiến ai nghe thấy đều thấy đau. 

"Nếu nhị ca đã thật lòng nhận sai như vậy thì chuyện này thôi bỏ đi, thế tử thấy sao?" Ngọc Ý đổi ý. 

"Phu nhân quyết định là được." Vu Kì Thiên thản nhiên trả lời. 

"Đa tạ thế tử, lần sau nhị ca phải quản cái miệng của mình cho cẩn thận, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, nếu ta gặp chuyện gì thì huynh cũng bị liên lụy." Ngọc Ý ẩn ý. 

"Đúng, muội muội nói đúng, sau này huynh sẽ không bao giờ nói bậy nữa. Mọi người cứ trò chuyện tiếp, huynh sẽ cút để không làm bẩn mắt mọi người." Nói xong, Ngọc Vũ Nhân vội vàng lảo đảo chạy ra ngoài như sợ Ngọc Ý đổi ý. 

Lúc này Ngọc thừa tướng và Ngọc Đình Thâm mới thầm thở phào, ban nãy thiếu chút nữa Vu Kì Thiên đã lấy mạng của Ngọc Vũ Nhân. 

May mà Ngọc Ý lên tiếng, mới giữ được tính mạng cho Ngọc Vũ Nhân, lúc này, Ngọc thừa tướng và Ngọc Đình Thâm càng chắc chắn rằng, Vu Kì Thiên thật sự rất yêu thương Ngọc Ý. 

Bên này, những tiểu thư nhà họ Ngọc khác vừa rời khỏi sảnh lớn đã tỏ ra vô cùng khinh thường và chán ghét Ngọc Ý. 

"Có gì đặc biệt đâu chứ, chẳng qua chỉ nấu trà sữa thôi mà, vênh váo gì không biết." Ngọc Ly khinh thường. 

"Những lời này tứ muội đừng nên nói bậy, nếu đại tỷ nghe thấy sẽ dạy dỗ muội đấy." Ngọc Linh an ủi. 

"Sợ cái gì, từ nhỏ muội đã ghét nàng ta rồi, muội với nàng ta đánh nhau không biết bao nhiêu lần, trái lại nhị tỷ, chẳng lẽ tỷ không tò mò, đại tỷ làm trà sữa thế nào à? Ở Thiên Hạ Lâu, mỗi chén trà sữa có giá tận năm lượng bạc lận đó, không biết kiếm được bao nhiêu là tiền" Ngọc Ly vô cùng ghen ghét nhưng cũng rất hâm mộ. 

Không thể trách tại sao họ lại khinh thường và chán ghét Ngọc Ý như vậy, tất cả là do ngày xưa Ngọc Ý quá khốn nạn, thường xuyên bắt nạt các đệ đệ muội muội. 

Nếu không ném đồ trang sức của họ xuống sông thì cũng cắt quần áo đẹp của họ, nếu không cũng sai người bắt nạt, thế nên từ nhỏ các huynh đệ tỷ muội chẳng có ai là thích Ngọc Ý. 

Ngọc Ly bé nhất, cũng là người được Triệu thị yêu thương nhất, nên mỗi lần Ngọc Ý bắt nạt, Ngọc Linh đều châm ngòi để Ngọc Ly đối đầu với Ngọc Ý, cuối cùng lần nào Ngọc Ly cũng bị đánh, thế nên từ bé Ngọc Ly đã rất hận Ngọc Ý. 

Lúc này sắc mặt Ngọc Linh cũng rất xấu, nàng ta biết rõ Ngọc Ý không hề bình thường: "Đại tỷ là người như thế nào, chúng ta là người biết rõ nhất, có khi trà sữa kia do Vu thế tử phát minh, có lẽ đại tỷ nghĩ nói như vậy sẽ khiến mình có sĩ diện, dù sau về nhà mẹ đẻ cũng không thể để mình quá mất mặt." 

"Muội nghĩ tỷ nói đúng, vu thế tử đúng là, sao lại vừa ý đồ xấu xí như đại tỷ cơ chứ, muội còn mạnh hơn nàng ta nhiều." Ngọc Ly ghen ghét. 

"Nhị tỷ, Tam muội, mọi người đừng tranh cãi nữa, nếu ai nghe thấy thì không hay đâu." Tam tiểu thư nhà họ Ngọc, Ngọc Hương lên tiếng nhắc nhở. 

"Sợ gì, chúng ta có nói ở ngoài đâu, chẳng lẽ ở nhà mà muội cũng không thể nói thật. Còn Tam tỷ, chẳng lẽ tỷ không muốn biết làm trà sữa kia thế nào à? Nếu muội học được muội có thể kiếm rất nhiều tiền." Ngọc Ly bĩu môi. 

"Không, tỷ không dám mơ ước thế đâu." Ngọc Hương trả lời. 

Ngọc Ly tỏ ra khinh bỉ: "Tỷ đúng là nhát gan, từ bé tỷ đã sợ đại tỷ nhất. Nhị tỷ, chúng ta đi." 

"Được." Ngọc Linh đáp. 

Ngọc Linh và Ngọc Ly, còn cả Ngọc Tiểu Lục đều do Triệu thị sinh. Ỷ vào việc mẹ mình là phu nhân thừa tướng, nên Ngọc Linh và Ngọc Ly vô cùng kiêu ngạo, họ luôn cảm thấy mình cao quý hơn Ngọc Hương. 

Thấy họ như thế, Ngọc Hương không hề buồn bực, cũng không đau lòng, nàng ta chỉ lắc đầu bất đắc dĩ rồi quay về viện của mình. 

Xuân viện. 

Thấy nàng ta quay về, Tô di nương lập tức hỏi: "Tiền viện thế nào rồi, có phải đại tiểu thư về nhà rất náo nhiệt không? Nàng ta có khỏe không? Thế tử đối xử tốt với nàng ta chứ?" 

Bà ta là di nương, trước kia luôn là thị thiếp, mấy năm nay được nâng lên làm di nương nhưng lại chỉ sinh được một một cô con gái là Ngọc Hương, vậy nên không hề có chút địa vị ở phủ Thừa tướng. Những việc quan trọng thế này, bà ta không được phép tham gia. 

"Mẹ à, bên ngoài rất náo nhiệt, thế tử về cùng đại tỷ, con thấy được thế tử đối xử rất tốt với đại tỷ, đại tỷ còn mang theo trà sữa về cho cha uống, tiếc rằng trà sữa kia quá ít, nếu không còn đã xin đại tỷ mang về một chén cho mẹ uống thử." Ngọc Hương trả lời. 

"Vậy là tốt rồi, thế tử đối xử tốt với đại tiểu thư là được, cái trà sữa gì đó mẹ không uống cũng không sao, chỉ cần đại tiểu thư khỏe mạnh là mẹ yên tâm rồi, nếu vậy phu nhân dưới suối vàng có biết cũng sẽ yên lòng." Tô di nương rất vui mừng. 

Trước kia bà ta là nha hoàn của mẹ Ngọc Ý, vẫn luôn hầu hạ cho mẹ Ngọc Ý. Sau này sức khỏe của phu nhân càng ngày càng kém nên đành để thừa tướng đại nhân nạp bà ta làm thiếp, nếu không bà ta cũng không thể có cuộc sống như bây giờ. 

Mặc dù phu nhân qua đời đã lâu, nhưng Tô di nương vẫn luôn biết ơn, nên bà ta rất quan tâm đến Ngọc Ý, bà ta đã nhìn Ngọc Ý lớn lên. 

eyJpdiI6ImdiV2VIQkg0WlkrSjhtV1N3dW5GXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImhieUhHTURPeWRsS1dFdSswUW1TcjBLVUJLUkV5NTZxVnJvNHdQMTlpN1lWemgzd0IraFVHSHFDbU56cnVkTisza0JlRWVYcEZ3MndZTVR2NGlqaUhHVUJCZFwvaEpjXC9tMTc4SXV5TVVPRkpDVW9pRjhNOGpjY1wvTXQ0eEp4ZE12bE0yN21QZnRNNWNSdzE2WFJZUk1tZmxwVGlmN1NQcXgyQXdvQTJSYmpUN2tDV1paZkdhaDhjdlI5K3ZlbmVweG9odTMyejhKN2tyNzU1clR1YlViZWdFWE8rcXJPRWx6RGorbkk3dnNpZFU9IiwibWFjIjoiMWIzY2RlNTU0M2IxMGRlNzVlYTVlMTRmOTI2MTFjYWZhMGNhNzFlMWEzMjJjOGMwYzliZWIxYjJlNjRjNGIxZSJ9
eyJpdiI6Ing0OG5zMXloR3FXR1J3c2lxcGlLeWc9PSIsInZhbHVlIjoiVnY4Y3c1MFNxZGR3eFRleVdWUnZ0Q2hZSTRkVFEwZUhROFdIb215bTVhUVBQa0pRT3lXM2dDMlAxa2dFNUdvaHhqZ2xVXC9VaWtjb0ZRWmZpRWxVcFJKd1pPM0VtdXcyNjNCb3dzMFJhMENSRU9XcWJoNU9cL3RmbG5pcDhqQW9QSTUydUdWXC9ON0QwMWtSMnFhMDJhVENMUzhtRmZhTVU4c1B5WU1nZlVvdzA2dVBlVkFlbXgrT3lkQVJyTjRDbHByc0Rxamt4b3lycGphN2t4ZHp4cmNISVI1QlFoYk1CMnFUdTlIdDlwSEsxdTI3ckxDUUMxTkRiY1pRSVwvZXBxd1ozbEFmZWJqTTFYUlprQk1EMWFlbGpjXC9NM1JobkpFKytoenFcL3k2UlRTV2pSWkhoRjhhcUUyZ2twZFU4K1EyNkw2MTZPVWI1NGVGTFprYldFVjliOVM4TURuSDArNURrU1oycDVwMGxydXdzWFRrSFdXMEN1bXppZUhiUjNna1IyTklQbmZ0eGtUZXRZUCt3aVpPMUtEXC9RT29sejh1XC9ScVJcL3JGRnVxXC9TNENTU3NIZmZ0d01RT0R6Uk5wRGJHcUIrM25qRUhxSVlmMVorbVNjNzdGRHVxaUk3MDJTWUxselBGVHlkVVJXSWY3ZUk3WnM0V0lmbGlyMFVrcTVncnp4bXVhTXpIUWZHRmMyRVdwc0JkXC9ESnhPQTJSdWRkY0w4dFBjc0lpekpPSmh0TWw3ZStSN2lzWnFxVThIYjB5NkNyWU1sZzYwcENsQlhHREY5NTdmaElzUXVjSXJ4TWVhUXFoamtDSUxrMDJzPSIsIm1hYyI6Ijc3NmYzZTg0ZmI0OTZlMWZiZDJmZjRiZTFmZjY3NmIxZDg0ZDBjNjYwNmIxNDRjOGJkMjQxNGI4YTQ5NGYyZjcifQ==

"Mẹ ơi, đại tỷ ăn ngon ngủ yên ở phủ thế tử, thế tử cũng không keo kiệt với nàng ta, chắc nàng ta không cần cái này đâu" Ngọc Hương nói.

Ads
';
Advertisement