"Cha, cha mau đến uống thử trà sữa mà con pha này. Chú Chu, chú đi lấy thêm mấy cái cốc không đến đây để mấy người đại ca uống thử." Ngọc Ý nói. "Vâng."
Một lát sau, quản gia đã cầm mấy cái cốc đến, Ngọc Ý rót đầy từng cốc.
"Đại ca, huynh cũng uống thử xem, muội đã điều phối mùi vị này đấy" Ngọc Ý tự bê cho hắn ta một cốc.
"Được." Ngọc Đình Thâm cũng không khách sáo, hắn ta cầm cốc uống thử: "Mùi vị đúng là rất ngon, chẳng trách mỗi khi nghỉ ngơi mấy thuộc hạ của hắn đều nói muốn đến Thiên Hạ Lâu uống trà sữa."
"Nếu huynh thích, mai muội sẽ sai người đưa một thùng đến." Ngọc Ý nói.
Ngọc Đình Thâm nhìn cô: "Muội muội, nghe giọng điệu của muội, chẳng lẽ trà sữa này là do muội làm sao?"
"Đúng vậy, muội pha chế xong rồi mang bán ở quán rượu của thế tử."
Ngọc Đình Thâm hơi bất ngờ, hắn ta liếc nhìn em gái mình, rõ ràng vẫn là gương mặt xấu xí ấy, vẫn là nụ cười không tim không phổi, thế nhưng hắn ta lại luôn cảm thấy cô em gái trước mặt này có gì đó không giống cô em gái lúc xưa, tuy nhiên hắn ta lại chẳng biết là khác ở chỗ nào.
Chẳng qua, sao bỗng nhiên cô lại biết nấu trà sữa để buôn bán?
Ngại Vu Kì Thiên đang ở đây nên Ngọc Đình Thâm cũng không tiện hỏi gì nhiều: "Vậy đành làm phiền muội vậy."
"Đại ca khách sáo gì cơ chứ, huynh muốn gì cứ nói với muội." Ngọc Ý hào phóng.
"Đại tỷ, bao giờ tỷ biết nấu trà sữa này vậy? Mấy người tỷ muội của muội đều bảo trà sữa ngon lắm, họ đều rất thích uống." Nhị tiểu thư nhà họ Ngọc, Ngọc Linh nhìn
cô với ánh mắt tò mò.
"Đại tỷ, muội nếm thử một chút trà sữa được không? Cha không cho muội đến quán rượu, nên muội vẫn chưa uống thử trà sữa này?" Tứ tiểu thư nhà họ Ngọc, Ngọc Ly bước đến, không đợi Ngọc Ý trả lời, nàng ta đã cầm một chiếc cốc uống thử.
Ngọc Ý liếc nhìn hai người, Ngọc Linh mi thanh mục tú, ngũ quan cân đối, tóc dài óng mượt, mặc váy dài màu vàng ấm, là một tiểu thư khuê các điển hình.
Ngọc Ly mặc một chiếc váy dài màu tím, ngũ quan tinh tế, giữa ngươi có thêm chút kiêu căng và ngang ngược, là một người nghĩ gì nói đấy. Trước kia nàng ta nhiều lần làm cây thương cho Ngọc Linh ra tay với Ngọc Ý, cho nên hai chị em này đã bắt nạt Ngọc Ý không ít lần.
"Trà sữa này ngon quá, đại tỷ có thể cho muội một thùng được không? Chắc trà sữa của tỷ lãi nhiều tiền lắm ha?" Ngọc Ly tò mò hỏi.
Câu nói của nàng ta khiến sắc mặt của tất cả mọi người trong sảnh lớn đều trở nên nghiêm trọng.
Ngọc thừa tướng trừng mắt lườm nàng ta, sao ông ta lại có một đứa con gái không tim không phổi, ngốc nghếch như vậy chứ. Nói đến tiền trước mặt thế tử chẳng phải không nể mặt hắn sao?
"Được rồi, lần này đại tỷ con quay về cũng rất mệt rồi, nhanh dọn dẹp hết đi, một đám như đi xin cơm, không biết còn tưởng cha bỏ đói. Nhanh về sửa soạn lại đi, tránh lát gia yến lại làm cha mất mặt." Sắc mặt Ngọc thừa tướng tối thui, nói.
Mấy người con trai con gái nhà họ Ngọc vội vàng hành lễ với thế tử và cha mình rồi rối rít rời đi.
Ngọc Ý liếc về hướng Tam tiểu thư nhà họ Ngọc rời đi, cô hơi nheo mắt nhưng không nói gì.
"Lão gia, vậy mọi người cứ tiếp tục trò chuyện đi, để tôi xuống bếp xem cần giúp gì không. Hiếm lắm thế tử mới đến, không được để xảy ra sơ sót." Triệu thị nhanh chóng nói.
"Đi đi."
Sảnh lớn to như vậy nhưng ngay lập tức đã trở nên yên tĩnh, chỉ còn mấy người Vu Kì Thiên, Ngọc Ý, Ngọc Đình Thâm và cả Ngọc thừa tướng.
"Cha, bình thường cha đừng làm việc quá vất vả, nếu cần cứ để đại ca đi làm, hoặc tìm con cũng được, cha đã già rồi cũng nên hưởng phúc đi thôi." Ngọc Ý quan
tâm.
"Vẫn là con gái biết quan tâm cha, cha biết nhưng bây giờ triều đình thay đổi liên tục, quan hệ giữa bốn nước cũng phải rất khéo léo, cha có muốn nghỉ ngơi cũng không được. Đợi mấy năm nữa sau khi mọi chuyện đều yên ổn, cha sẽ xin nghỉ về quê, an hưởng tuổi già." Ngọc thừa tướng nói.
"Cha chỉ cần nhớ rõ, thi thoảng phải tỏ ra hồ đồ một chút, không tham công tham tội là được, cũng đừng tỏ ra quá tài năng." Ngọc Ý dặn dò.
"Muội muội lớn thật rồi, sau khi gả chồng cũng biết quan tâm đến người khác, được đó, có vẻ thế tử dạy giỏi." Ngọc Đình Thâm không nhịn được nói, những lời này Ngọc Ý ngày trước không thể nói được.
"Đại ca, vốn dĩ muội muội của huynh luôn rất hiểu chuyện." Ngọc Ý bĩu môi.
Thấy ba người họ trò chuyện việc nhà, gương mặt Vu Kì Thiên không còn lạnh lẽo mà có thể chút ấm áp.
"Bây giờ muội toàn mèo khen mèo dài đuôi thôi." Gương mặt Ngọc Đình Thâm tràn đầy ý cười.
"Đương nhiên rồi. Nếu trong quân đội của huynh có việc gì, muội cũng có thể giúp đỡ." Ngọc Ý cố gắng thể hiện.
"Được, nếu sau này cần đại ca sẽ không khách sáo với muội." Ngọc Đình Thâm chỉ nghĩ là Ngọc Ý nói đùa, hoàn toàn không để trong lòng.
"Cha, cha, con nghe nói người phụ nữ xấu xí Ngọc Ý kia đã quay về." Một giọng nói vô lại và khinh thường vang lên, ai đó loạng choạng bước vào, theo sau là hai tên
sai vặt.
Sắc mặt Ngọc thừa tướng đen sì, ông ta đứng dậy bước lên: "Thằng nhãi khốn nạn, ta đã bảo hôm nay muội muội ngươi về nhà, thế mà vẫn ra ngoài uống say khướt như vậy."
"Cha, chẳng qua chỉ về nhà thôi mà, có gì đâu. Cùng lắm thì bảo nó đừng về nữa, dù sao cũng có khác gì đâu, con chỉ ra ngoài thả lỏng chút thôi." Ngọc Vũ Nhân chẳng cho là đúng.
"Ngươi câm miệng vào cho ta, thế tử đang ở đây đấy, ngươi làm như vậy đúng là khiến ta mất hết cả mặt mũi." Ngọc thừa tướng tức giận.
"Cha, từ bé cha đã bảo con làm cha mất mặt, nhưng người làm cha mất mặt nhất là Ngọc Ý cơ mà. Nó chẳng biết chữ, chẳng có tí tài nghệ, háo sắc vô dụng, ăn chơi trác táng ương bướng, tất cả người trong kinh thành đều biết nó không học vấn không nghề nghiệp, ta nói đúng không hả Ngọc Ý" Ngọc Vũ Nhân nói, rồi lảo đảo đi về phía Ngọc Ý, hắn ta khinh thường nhìn cô.
Ngay lập tức sắc mặt của Vu Kì Thiên trở nên lạnh lẽo như sông băng, đôi mắt đen kịt bắn ra tia tàn nhẫn và khát máu, hắn bóp mạnh chén trà đang cầm, 'Choang', chén trà lập tức vỡ nát.
Ngọc Thành và Ngọc Đình Thâm hoảng sợ, họ định ngăn hắn lại nhưng không còn kịp nữa rồi, Vu Kì Thiên bắn một mảnh sứ trong tay về phía hắn ta.
Ngọc Vũ Nhân vẫn chưa phản ứng lại chỉ cảm thấy bỗng nhiên cổ lành lạnh, rồi có thứ gì chảy xuống, hắn ta giơ tay sờ thì thấy toàn là máu.
"Thế tử điện hạ xin hãy nương tay!" Ngọc thừa tướng hét to.
"Thế tử điện hạ, lệnh đệ vô lễ, ta thay hắn xin lỗi ngài!" Ngọc Đình Thâm lập tức hành lễ.
Ngọc Vũ Nhân vẫn chưa kịp phản ứng lại chỉ cảm thấy cổ lành lạnh, rồi có thứ gì chảy xuống, hắn ta giơ tay sờ thì thấy toàn là máu. Trong nháy mắt Ngọc Vũ Nhân sợ đến mức tỉnh cả rượu, sắc mặt trắng bệch.
"Máu, máu, cha ơi cứu con, con chảy máu rồi, cha ơi!" Ngọc Vũ Nhân hét lên thảm thiết, sau đó sợ đến mức quỳ xuống đất.
"Ngọc Ý là phu nhân của bổn thế tử, thế mà ngươi dám lên tiếng sỉ nhục, đúng là muốn chết!" Vu Kì Thiên giận dữ hét to.
"Thế tử điện hạ, đều do lão phu không biết dạy con, quản giáo không nghiêm, xin thế tử hãy nể mặt lão phu lần này, chắc chắn lão phu sẽ dạy dỗ thằng khốn nạn này." Ngọc thừa tướng vội nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất