Xuyên Không: Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp - Ngọc Ý (full)

 

"Nữ nhân xấu xí Ngọc Ý sao đột nhiên lại trở về vậy. Nhanh lên, lấy đồ trang sức với trâm cài của ta đi cất hết đi." Ngọc nhị tiểu thư nói. 

"Mau đem cất hết những y phục xinh đẹp của ta, cả những bộ y phục bình thường hay mặc cũng đem giấu luôn đi." Ngọc tam tiểu thư cũng vội vàng gọi người hầu. "Người đâu, đem cất kỹ son phấn cho ta, nếu như bị Ngọc Ý làm hỏng, bổn tiểu thư sẽ đánh chết các người." Ngọc tứ tiểu thư quát to. 

"Cung tên của ta cũng đem dẹp đi, ta không muốn bị đại tỷ xấu xí này chà đạp bọn chúng." Ngọc ngũ công tử hấp ta hấp tấp. 

"Còn mấy cái ná cao su kia nữa, tuyệt đối không thể đệ đại tỷ nhìn thấy nó." Ngọc lục công tử vội vàng chạy tới chạy lui giấu đồ. 

"Bọn con làm cái gì vậy, nhanh chóng đi ra ngoài đón tiếp đi, ngày hôm nay là Vu thế tử tự mình đưa đại tỷ các con trở về, đừng có không biết phải trái." Thừa tướng phu 

nhân nói. 

"Mẹ, con có thể không đi được không, cũng không phải là mẹ không biết đại tỷ là người như thế nào, từ nhỏ đã hay bắt nạt con rồi." Ngọc Tiểu Lục bĩu môi. 

"Không được nói mấy lời này, đại tỷ con từ nhỏ được cha nuông chiều một chút, ai bảo nói là đích nữ cơ chứ. Mẫu thân qua đời sớm, đương nhiên nhận được sự sủng ái của thừa tướng. Chút nữa Vu thế tử về với nó, bọn con ai cũng không được ăn nói lung tung." Thừa tướng phu nhân dặn dò. 

"Biết rồi mẹ." Trong lòng Ngọc Tiểu Lục hận Ngọc Ý chết đi được. 

Mấy người bọn họ không cam tâm tình nguyện đi ra cửa chính, nhìn xe ngựa chậm rãi đến gần ở cách đó không xa, lúc này, bọn họ mới đứng thẳng người. 

Vân Tương nhìn người bước xuống xe ngựa thì nhanh chóng bước lên chào đón. 

"Cha, con trở về thăm cha đây." Ngọc Ý cung kính nói. 

"Về là tốt rồi, về là tốt rồi. Thế tử và phu nhân đi đường vất vả, mau vào nhà nghỉ ngơi đi." Ngọc thừa tướng vô cùng nhiệt tình. 

"Làm phiền thừa tướng đại nhân rồi." Vu Kì Thiên lễ phép nói. 

"Mời thế tử." 

Vu Kì Thiên đưa tay nắm lấy tay Ngọc Ý dẫn cô đi vào cửa phủ thừa tướng. 

Tất cả những người đứng ở cửa nhìn đến ngơ ngác, vẫn là thừa tướng lên tiếng nhắc nhở, mọi người lập tức đều đi vào. 

Ngọc Ý liếc nhìn tỷ muội đứng ở cổng, sắc mặt cứng đờ: "Cha, phủ thừa tướng chúng ta bị trộm đột nhập hả?" 

Vân Tương khó hiểu: "Nữ nhi, sao con lại hỏi như vậy?" 

"Nếu như không bị trộm cướp thì sao các muội muội lại ăn mặc sơ sài như thế?" Ngọc Ý hỏi lại. 

Lúc nãy Vân Tương chỉ lo chào đón bọn họ, lúc này nhìn lại nhị nữ nhi, tam nữ nhi, tứ nữ nhi nhà mình đều ăn mặc rất bình thường, tóc quấn lên thành búi, ngay cả một món đồ trang sức như trâm cài cũng không có, ăn mặc cực kỳ giản dị. 

"Đều là do cha gần đây khuyên mọi người nên đơn giản, dù sao mấy ngày nữa cũng là thọ yến của Phó lão phu nhân, Phó lão phu nhân ăn chay niệm phật nhiều năm, không nên phung phí." Vân Tương chỉ có thể kiếm một cái cớ. 

"Phó lão phu nhân?" Ngọc Ý cau mày. 

"Đi vào trong trước đi." Vu Kì Thiên nhắc nhở. 

"Đúng đó Ý Nhi, hiếm khi con về nhà, có thể tử bầu bạn, có chuyện gì thì chúng ta vào nhà rồi nói, người nhà chúng ta từ từ nói với nhau." Thừa tướng phu nhân Triệu Thị lên tiếng nói. 

Ngọc Ý liếc mắt nhìn một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đứng ở bên cạnh, ăn mặc sang trọng, đường nét tinh xảo, được bảo dưỡng cẩn thận, chỉ là giữa hàng lông mày lại lộ ra vẻ tính toán sắc sảo. 

Đây chính là Triệu Thị, người mà phụ thân đã cưới sau khi mẫu thân qua đời, bây giờ là thừa tướng phu nhân, sinh ra hai đứa con gái một đứa con trai, chính là người được sủng ái nhất. 

Cũng chính là Triệu Thị này từ nhỏ quá chiều nguyên chủ, cho dù nguyên chủ làm sai hay gây họa cái gì bà ta cũng chưa từng trách móc, còn vô cùng che chở. Lúc đó mới nhận được sự chấp nhận của nguyên chủ, từ đó lừa gạt phong vũ lệnh của nàng ta. 

Bởi vì có sự chấp nhận của nguyên chủ, thừa tướng mới phong bà ta lên làm thừa tướng phu nhân. 

Trước kia, nguyên chủ khá ngốc nghếch, không suy nghĩ gì nhiều. Bây giờ nhìn thấy Triệu Thị này, Ngọc Ý lập tức nhớ đến hai chữ: bổng sát. 

Nếu như không phải có Triệu Thị mấy năm nay vẫn luôn chiều hư, Ngọc Ý cũng sẽ không đại nghịch bất đạo như thế, bây giờ gặp lại Triệu Thị, tâm trạng Ngọc Ý thay đổi liên hồi. 

Tưởng cô vẫn làm một người ngốc nghếch à, vậy thì coi thường cô quá rồi đó, trò hay vẫn còn nằm ở phía sau. 

"Nương nói đúng, thế tử, chúng ta vào thôi." Ngọc Ý cười nhạt, sau đó kéo Vu Kì Thiên đi vào trong. 

Triệu Thị nhìn nụ cười của Ngọc Ý đối với mình, chẳng biết tại sao trong lòng lại siết chặt, bà ta cứ luôn cảm thấy nụ cười của nha đầu này không có ý tốt. 

Chắc chắn là do bà ta đã suy nghĩ quá nhiều, từ nhỏ, nha đầu này là đứa đã thiếu thông minh, chỉ cần vài câu nói nịnh nọt liền có thể dỗ dành nó êm xuôi, chắc chắn là do mình suy nghĩ quá nhiều. 

Triệu thị bày ra vẻ mặt hiền lành dẫn nhi nữ của mình vào trong phòng, phải gọi là rất nhiệt tình. 

Hạ nhân bưng trà rót nước Vu Kì Thiên bưng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm. 

"Đây là Vũ Tiền Long Tĩnh năm nay, thế tử cảm thấy mùi vị như thế nào?" Ngọc thừa tướng hỏi. 

"Mùi trà rất dịu, trong cái đẳng còn mang theo chút thanh mát, uống ngon." Vu Kì Thiên đáp lời. 

"Thế tử thích là được." 

Ngọc Ý lại không nhận lấy mà cho người mang cái bình giữ nhiệt của mình đến: "Quản gia, lấy một tách trà không đến đây cho ta." 

"Dạ đại tiểu thư." Quản gia lập tức đi làm. 

"Nha đầu, con có ý gì vậy?" Ngọc thừa tướng tò mò hỏi. 

"Ở trong này là trà sữa con cố ý mang về cho cha nếm thử, nếu như cha thích, sau này mỗi ngày con đều sẽ cho người mang đến một thùng." Ngọc Ý đáp lời. "Trà sữa?" Ngọc thừa tướng không hiểu. 

"Ta biết, ngày hôm qua đã nghe tướng sĩ trong quân nói ở Thiên Hạ Lâu có bán món này, giá cũng không rẻ, nhưng mà vị lại đặc biệt ngon." Một tiếng nói thanh lãnh 

truyền đến, Ngọc đại công tử từ ngoài bước vào. 

Hắn chính là đại công tử Ngọc gia, cũng là ca ca ruột thịt của Ngọc Ý, mẫu thân chỉ sinh ra hai người là cô và đại ca, những người còn lại đều là con của phụ thân và những tiểu thiếp khác. 

Ở toàn bộ Ngọc gia, chỉ có Ngọc Đình Thâm là người thân thiết nhất với Ngọc Ý. 

Nghe nói hôm nay muội muội về nhà, Ngọc Đình Thâm vội vàng trở về từ quân đội, chỉ vì để nhìn thấy Ngọc Ý. 

"Đại ca, sao huynh lại trở về?" Ngọc Ý mừng rỡ nói. 

"Biết ngày hôm nay muội trở về, huynh đã cố ý xin nghỉ một ngày, đương nhiên muốn trở về để đón tiếp muội rồi." Ngọc Đình Thâm mỉm cười đáp lời. 

"Vẫn là đại ca tốt với muội nhất." 

"Đại tỷ, mọi người cùng nhau chào đón tỷ mà, đó là do tỷ không nhìn thấy." Ngọc Tiểu Lục bĩu môi nói. 

Trong nháy mắt sắc mặt của Ngọc thừa tướng liền lạnh lẽo, tức giận trừng mắt nhìn đứa con trai nhỏ: "Tiểu tử, con ăn nói cái gì vậy, chào đón chị mình là chuyện không nên à." 

Vân Tiểu Lục nhìn sắc mặt cha của mình khó coi, hoảng sợ run rẩy, không biết nên trả lời như thế nào. 

"Lão gia, Tiểu Lục chỉ là một đứa nhỏ, nó không biết nói chuyện, ngài đừng so đo với nó làm gì. Hiếm khi Ý Nhi mang trà sữa về cho ngài, ngài mau nếm thử đi." Triệu Thị vội vàng hòa giải. 

Lúc này, nét mặt của Ngọc thừa tướng mới hòa hoãn lại: "Tiểu tử, con trở về viện tử của mình đọc sách đi, không gọi con thì con không được ra ngoài, đừng có ở đây khiến ta phải mất mặt xấu hổ." 

eyJpdiI6IjRYTkZHaHBySjF5dm1BTlpLQ05vcmc9PSIsInZhbHVlIjoiVnlMaXFRYmVpeWFzXC9SM2VHdW5oTG9Kak1jMytLdmZ4OEcyZ1ROXC9NempTNkVjMGozMld4NkFFOXBSRm9QaHM1Q2tObzRXQ014XC90dGlcL2Vvcm0zQ09WaE9iaDU5Uk9Gd21EYVhFb2VaY2ZjVWV1OGNcL2QzRlE5amFkOThMZmh4cjFpZjNDckl0VHhFdjNxNThDMDJwbml4bW90cmJEK29heVhHMXREKzNQZk92a2ZLUnpWaWRtVktjMEhydEF0YU5zNlpDVElQZ3A2aEJBbEl3TTNhZ3RKWU9Ib2pXMEJrNWY0bzZpNExsYk03WFZ5NmIyUVFFbkk5RGxsNWtGanQzIiwibWFjIjoiNjFmYWYwMGI1ZjA5OTI4YTFkMWRhNGJmOTRlYmIzZTM5NjFjYzBjOGM0OTNiNWU0NzgzYWI0MWJhMzhhNzY5NyJ9
eyJpdiI6ImlCU0V6YXFcL1J6UHl5N2ZEUUJuMWJnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im9MQXpJdENrMERwVEZrb2dFT09oeVJzZTQ1bzBwYW9QbFRsZ1RpYUMyakRrYWlrQlZrUXNEUis2MFhqZloyK2hWOTJ5cnlvOGY5WTQ5SFZYSTFVKzdQdXFGXC9FaDZBb3o4XC9NXC9DM01OY04wNW9cL1wvUXlEQ2tcL205WkQ5d3NETzRJcEc1MTN5aVNkN3ZlQWlKVWZ6OEdzR1pFc3FHN1VzYnJ3MndqRk5rVEZcLzZuUUFpYm5adURYMk5cL3RtMGhaUW9zbGdoNDdQZnFSbHVjc245VmpLMzdcL1NaZGJ4MEJ5b2xDOGVWMlpCb2VaRklsM2FKY0dZYzBrMXJZNDBmMm90bGhLK09mUE11aU15Z1dxMzNNdWM3alRxRGNnXC96Skl1cGkzdTNSUDdGVnk5NzhuNmVrVnlJOGQ1S1RVTlwvZlozT0tNZDRLd1YzNXZXWjRwd2plS1BIazlpTkFSVzlSd0FWUWlvazVnemFzY3FWWm96eUhDZ01RbWFyQ2FiMmFaSTZ0IiwibWFjIjoiNjhjOTI0OTY1ZWUwOGQ5MjYzNTVkYzZmOGI5MTdmZmZiM2EzNWM4ODY0OTY5OTRmNDI4MmE1ZWRhOGJkNzRmNCJ9

"Không sao." Vu Kì Thiên thờ ơ đáp lời.

Ads
';
Advertisement