Lúc này, trên mặt hoàng đế phủ một tầng sương lạnh, trong đôi mắt đen lộ ra sự phẫn hận tột độ, gân xanh trên trán giật giật. 

"Bạch Thu Di, muội có đúng như những gì Ngọc Ý đã nói, đánh bách tính ở trên phố?" 

Giọng nói lạnh lùng tuyệt tình khiến người khác không rét mà run. 

Đây là lần đầu tiên Bạch Thu Di nhìn thấy hoàng huynh nổi giận như thế, lập tức chột dạ, nhưng nàng ta không thể tỏ ra sợ hãi trước mặt Ngọc Ý được. 

"Hoàng huynh, là do lão già kia bẩn thỉu muốn chết đi được, mắt mù đụng trúng muội, đây chính là y phục mới nhất do mẫu hậu sai người làm cho muội, đáng giá ngàn vàng, một lão già bẩn thỉu như ông ta thì sao có thể so sánh được." Bạch Thu Di nổi giận nói. 

Ngọc Ý nghe thấy nàng ta nói như vậy, khóe miệng cong lên thành một đường cong. 

Kể từ khi Bạch Thu Di mở miệng, nàng ta đã thua rồi. 

"Láo xược, bình thường trẫm chiều muội đến hư rồi, một cái váy có quý đến đâu bẩn rồi thì giặt là được, sao muội lại có thể vì thế mà đánh người?" Hoàng đế vô cùng nóng nȧy. 

"Hoàng huynh, sao ngay cả huynh cũng nói chuyện giúp cho Ngọc Ý, muội không làm sai, là do lão già đó không có mắt, sao huynh lại không trách ông ta đi?" Bạch Thu Di bất 

mãn. 

"Câm miệng! Thu Di, muội lại không biết thương xót cho bách tính khó khăn, đến bây giờ vẫn còn chưa ý thức được sai lầm của mình, thật sự khiến trẫm cảm thấy rất thất vọng." Hoàng đế thở dài. 

"Hoàng huynh, đây chỉ là lời nói từ một phía của Ngọc Ý mà thôi, sao huynh có thể tin được chứ, huống hồ gì chuyện nàng ta đánh thất muội là sự thật." Bạch Tử Huân lập tức chen lời. 

Hắn cũng không tin Ngọc Ý có thể đảo ngược tình thế. 

"Bệ hạ, Vu thế tử cầu kiến, ngài ấy nói có dẫn theo nhân chứng." Một tiểu thái giám ở ngoài cửa vào truyền lời. 

Trong mắt Ngọc Ý loé lên chút vui mừng, thế tử không hổ là thế tử, đến rất đúng lúc. 

Vốn dĩ hoàng đế đã rất bực bội, nghe thấy câu này, lông mày lại càng nhíu chặt lại: "Cho người vào." 

"Vâng" Tiểu thái giám lập tức tuyên chỉ. 

Vu Kì Thiên khoác trên người cẩm bào màu trắng, phong lưu Phóng khoáng, không nhiễm trần thế, sắc mặt nghiêm túc sải bước đi vào, đi theo phía sau hắn chính là ông lão đó, còn có sáu bách tính khác. 

"Thần tham kiến bệ hạ." Vu Kì Thiên hành lễ, đương nhiên không quỳ mà chỉ nói một câu. 

Bách tính sau lưng lập tức bịch một tiếng quỳ hai chân xuống đất, sợ đến mức ngay cả thở mạnh cũng không dám mà liên tục dập đầu. 

"Bình thân. Vu Kì Thiên, ngươi dẫn những người này đến đây để làm gì?" Hoàng đế lạnh lùng hỏi. 

"Hồi bẩm bệ hạ, thần nghe nói Ly vương dẫn theo ngự lâm quân đến áp giải phu nhân của thần đi, cho nên thần liền chạy đến đây. Chỉ là trên đường gặp được những bách tính này, bọn họ từ nguyện làm chứng cho phu nhân vi thần, cho nên thần liền dẫn bọn họ đến đây" Vu Kì Thiên giải thích. 

Sắc mặt của hoàng đế vô cùng căng cứng, Vu Kì Thiên đáng chết này là đang cố ý, lại đến đúng lúc như thế. 

Vu Kì Thiên lạnh lẽo liếc nhìn Bạch Tử Huân: "Ly vương hùng hùng hổ hồ áp giải phu nhân của bổn thế tử đến đây, xin hỏi Ly vương là Ngọc Ý đã phạm phải chuyện gì, nếu như không có bằng chứng hoặc vu oan cho Ngọc Ý, bổn thế tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu" 

Giọng nói lạnh lẽo, tàn nhẫn, vô cùng bá đạo. 

Sắc mặt của Bạch Tử Huân cực kì khó coi: "Vu Kì Thiên, đừng tưởng là bổn vương sợ ngươi. Là Ngọc Ý đánh thất công chúa ở trên đường, dám đánh hoàng thân quốc thích ở trước mặt mọi người, xem thường hoàng uy, chẳng lẽ không nên bắt lại?" 

"Ồ, vậy Ly vương đã điều tra phu nhân của bổn thế tử tại sao lại muốn đánh thất công chúa chưa?" Vu Kì Thiên hỏi lại. 

Lần này, Bạch Tử Huân liền ngậm miệng, hắn chỉ lo định tội Ngọc Ý, nhìn thấy Bạch Thu Di bị thương khắp người, vừa nghe nói là Ngọc Ý làm thì tức giận đầu óc mụ mị không suy nghĩ gì liền đi bắt người, căn bản không nghĩ đến chuyện điều tra, hoặc là hắn không muốn tra. 

Vu Kì Thiên khinh thường liếc nhìn hắn: "Nếu như Ly vương đã không thể nói được, vậy thì chuyện ngày hôm nay bổn thế tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua như thế." 

Bạch Thu Di nổi giận, thấy Vu Kì Thiên bảo vệ cho Ngọc Ý như thế thì lại liếc mắt nhìn về phía ông lão đang quỳ gối ở cách đó không xa, trong lòng vô cùng hận. "Hoàng huynh, chính là ông ta. Chính là ông già vô dụng đó đã đụng trúng muội, làm bẩn váy của muội, huynh trị tội ông ta đi" Bạch Thu Di nổi giận nói. 

Hoàng đế ngồi trên ghế cao sắc mặt đen xuống: "Ngậm miệng lại cho trẫm, muội thân là công chúa sao lại có thể ngang ngược vô lý như thế." "Hoàng huynh..." 

"Im ngay! Nếu như cứ vô pháp vô thiên như thế thì về nhanh cho trẫm!" Hoàng đế tức giận. 

Bạch Thu Di bực bội vô cùng, nhưng không dám mở miệng nữa, hung hăng trừng mắt nhìn Ngọc Ý. 

"Các ngươi thuật lại cho trẫm nghe chuyện đã xảy ra, rốt cuộc ngày hôm nay đã có chuyện gì, không được giấu giếm dù là một chút." Hoàng đế lạnh lùng nói. 

"Nếu như các người dám nói láo, bổn vương sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết." Bạch Tử Huân nghiến răng nói. 

Bách tính đang quỳ ở dưới đất vô cùng hoảng sợ, cả người run rẩy. 

Vu Kì Thiên lạnh lùng nhìn hắn: "Ly vương đây là đang uy hiếp bách tính ngay trước mặt bệ hạ à? Các ngươi cứ yên tâm đi, cứ việc thuật lại chi tiết là được, nếu như Ly vương hoặc thất công chúa trả thù các ngươi vì các ngươi đã nói thật, thế thì bổn thế tử tuyệt đối sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết, bảo vệ cho người nhà các ngươi thật chu toàn. Thần nghĩ chắc là bệ hạ cũng không muốn đệ đệ và Muội muội của mình nhỏ nhen đến mức không thể nghe sự thật, có đúng không" 

Bá đạo, ngoan tuyệt, lại khiến cho người khác cảm thấy rất cảm động. 

Ông lão quỳ ở dưới đất nơm nớp lo sợ nói: "Hồi bẩm thế tử, hồi bẩm bệ hạ. Mẹ già của thảo dân bị ốm liệt giường lâu năm, hôm nay đột nhiên lại nói muốn ăn cơm rượu, cho nên thảo dân mới ra ngoài mua. 

Kết quả là trên đường trở về thảo dân không cẩn thận đụng trúng thất công chúa, thảo dân đã nói xin lỗi công chúa nhưng công chúa lại sỉ nhục, chửi mắng thảo dân, kêu thảo dân bồi thường váy cho công chúa. 

Trong nhà thảo dân chẳng có đồ ăn, mẹ già thì bị bệnh liệt giường đã lâu, không có tiền chữa trị thì nào có khả năng bồi thường. Thảo dân cầu xin công chúa tha thứ cho, cũng đã quỳ xuống cầu xin công chúa bỏ qua cho thảo dân. 

Nhưng công chúa lại rút roi ra đánh thảo dân, lúc đó không có người nào dám đứng ra ngăn cản, thảo dân còn tưởng là mình sẽ bị công chúa đánh đến chết, may mắn là Ngọc 

tiểu thư đi ngang qua đã ra tay cứu giúp. 

Cầu xin bệ hạ đừng trị tội Ngọc tiểu thư, muốn giết thì cứ giết thảo dân đi, đều là do thảo dân không cẩn thận đụng trúng thất công chúa, cầu xin bệ hạ hãy bỏ qua cho Ngọc tiểu thư, tiểu thư là vô tội." 

Những bách tính khác cũng lần lượt mở miệng: "Bệ hạ, lúc đó thảo dân ở ngay bên cạnh, có nhìn thấy thất công chúa ra tay rất tàn nhẫn, thật sự muốn đánh chết người ta" 

"Bệ hạ luôn luôn thương dân như con, nhưng thất công chúa lại đánh bách tính như thế, thảo dân không dám chọc giận, là Ngọc tiểu thư đã đứng ra cứu người. Lúc ấy, thất công chúa còn nói sẽ kêu bệ hạ chặt đầu của tiểu thư 

"Thảo dân cũng nghe được, thất công chúa nói có giết ông lão thì cũng không bồi thường nổi chiếc váy của công chúa" 

"Mọi người đều tận mắt chứng kiến, mong bệ hạ minh xét, nếu như thảo dân có một câu nói dối thì mặc cho bệ hạ xử tử." Tất cả bách tính đều lên tiếng. 

Nghe vậy, sắc mặt của Bạch Tử Huân lạnh đi mấy phần: "Vậy các ngươi có nghe thấy Ngọc Ý sỉ nhục bệ hạ và bổn vương không?" 

"Hồi bẩm bệ hạ, chuyện này thật sự không có. Lúc đó Ngọc ra mặt giúp thảo dân dạy dỗ công chúa, sau đó thì liền đi khỏi, cũng không sỉ nhục bệ hạ và bệ hạ." Ông lão trả lời. 

eyJpdiI6IjRNSkU2R1wvMG5jK0lLQVcyakxkSEFRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikp3NG9sd1NIaW41b0gwdVBqeTM0bzdneWxXK2syRmxJV2FRQmxWZGZQSTdvSHhFUXhKVmJiSVUyUnVzZjd2eGx6dk9OMFpMSkJURmtOYisyUjExb2lXTGVvYjhxdHFNUHFMTThmZ0dOMGdoVmxicjYwMGVYN0MrRDdGNXBmTVFBc0EwbFlEZit1QlRLSzBTczVBNmNKc3RCR3N4TzFoeGFCNHN3Ym1peGpMME5xUWlkM3VTMU95cjFJMHVxektYTVhGRzVIc0Z1Tkt1TmhweGNGYXZvOFMzWXZWQW1iSVwvTEpSKytnRldxVWJRemlobXlnUVhoUjR4T0FZY3Rsa05haVZvQ01jeFJWVjdDQ0JBZW9oWjFySW5lXC9QN1N5MHYyYzQwXC83Um5SS2tuRzBicVc3RkVvdGlzWEhoS2oxRCtZSjFLM29yb1dnUFhnOGFUKzhrT01KV3E3Uk9jNlwvYkNnOEZMN3ZOQ3dDN0dnWmwzWDU5NnVhM0RJSmVNMzhBVTU2ZXgyZDV4WTJPNk9Ddmk4M2ROamlWNVQ3NkdSQjI2UnNzRHBFc2lJNWJFVkJmZmpjeEl1dVRrNmtYSUNvbXkyIiwibWFjIjoiOTk5ZTk1MWI4ZjAyNDQyMjU2NTk5NTg4YWQzZDI2Zjc3ZGRkN2ZhNzFiMGRkNDkxNjExNDA4MjIzZjQ2Y2M0MyJ9
eyJpdiI6ImxIN00ybWJEaGRYM1M4SHhPQ3Z4OGc9PSIsInZhbHVlIjoiUGhNZ1N0Qk12QnlGeXI1KzZiako0azlJQ3pkT0tScm96UVFLVUdma1wvK2NsWTFcL1JxY21Dd1E4UGFFR2R6eXd5cGpcL2QyaWpTQXB0V0UzU2ZtT20yMnl0eWRud1B2d0FxaUdnR0ZKNVlOUWlIVlBhM0JuY3hyTU9VM2doNHJvcFwvU3gwamNDclJ0dkRyaE5scGJuMkRqY0Jzb01PMnR3QXo2bGc5aTErOTZBK1V4aURwTzhLXC9oT0ppSXI3V0ZxQTkwRmtBa0NSQ1YwTG9DeHFsQUlhR0s1Wk1neEJ2SURrcWZcL0o3ZHBSWnFFSlJYcldiZXpUK3I5dEFucENxUXljK1wvZ0RnaVZUcHgyY05YQ1hEbzN3OFFjXC9YTnduelltOXorbmFQR21rR0JTOG9rVGs5RTlVbzlsNU5NdVVlVkhZSmFTWjBvZ1NOOVwvNEwwYTVXVFo1NU1Vc0luZXZrbzlSUVJTOVlBK3ZJSHpyUGs5R2U0RVIrUVlqazg4VFUwU2EwIiwibWFjIjoiMzU5OTk1NWY4YjA4ZjYwYjIwNzY4N2E2NjU0YWZkNTUzNWRjY2IwMTQ1OWJkNzQ3MWQ2MWM4ZjU5M2U2NWI4MiJ9

Chắc chắn là những bách tính này không dám nói dối, nếu là như vậy thì chỉ còn có khả năng, là Thu Di ghét Ngọc Ý, cố ý thêm mắm dặm muối. Nha đầu này quả là bị chiều hư rồi, vậy còn không phải là khiến hắn tự làm mình mất mặt?

Ads
';
Advertisement
x