"Đương nhiên là cha phải chuẩn bị thêm mấy món ăn mà con thích ăn, cha cứ yên tâm đi, con gái của cha có bản lĩnh to lắm." Ngọc Ý cười nhẹ.
"Thôi được rồi, con phải an toàn trở về đấy, cha chờ con về nhà dùng cơm." Ngọc Hiển lo lắng nói.
"Phu nhân?" Sắc mặt Long Nhị nghiêm túc hẳn lên.
"Ngươi cũng không cần ngày nào cũng đi theo ta, cứ yên tâm đi, ta sẽ không làm ra chuyện mà mình không nắm chắc. Ngươi cứ kêu huynh đệ nghỉ ngơi cho thật tốt, không cần phải lo lắng, cũng không cần phải nói cho thế tử biết, chuyện nhỏ nhặt này cứ để một mình ta giải quyết là được rồi." Nói xong, Ngọc Ý lại dặn dò Long Nhị thêm vài câu, lúc này mới đi cùng bọn họ.
Những Long ảnh vệ khác nhìn thấy cô rời đi, tất cả đều nhìn Long Nhị: "Nhị ca, chỉ cần huynh ra lệnh một tiếng, bọn đệ sẽ tiêu diệt ngự lâm quân?"
"Không cần, cứ nghe lệnh phu nhân, ta tin tưởng là phu nhân có thể làm được, mọi người đi làm việc đi" Long Nhị không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ như thường ngày, lúc này sắc mặt hắn vô cùng nghiêm túc.
Nguyệt Nhi thấy Ngọc Ý đi khỏi thì lo lắng không thôi, cũng không dám nói thêm gì nữa, lúc này nàng ta không thể gây thêm phiền phức cho tiểu thư nhà mình.
Bạch Tử Huân liếc nhìn bóng lưng thẳng tắp của Ngọc Ý, tuyệt không hoảng sợ, thong dong bình tĩnh, trong lòng lại càng thấy giận hơn.
Nữ nhân này thật đáng chết, giả vờ giả vịt, chắc chắn trong lòng đang vô cùng hoảng loạn, lần này hắn tuyệt đối sẽ không nương tình.
Ngọc Ý đi theo Bạch Tử Huân đến hoàng cung, đi ở phía sau một đám ngự lâm quân. Trên đường đi, bách tính cảm thấy sợ đến choáng váng, chờ sau khi bọn họ đi qua rồi, mọi người mới nghị luận ầm ĩ, ai cũng lo lắng cho Ngọc Ý.
Hoàng cung.
Hoàng đế nhìn thấy Bạch Tử Huân đưa Ngọc Ý trở về, sắc mặt lạnh lẽo âm trầm, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt, tím tái mặt mài.
"Ngọc Ý, ngươi có biết tội của mình không?" Hoàng đế lạnh lùng quát lên.
Ngọc Ý hành lễ với hoàng đế, lúc này mới hỏi ngược lại: "Không biết thần nữ đã phạm phải tội gì, xin bệ hạ chỉ bảo?"
"Ngươi đánh thất công chúa ở trên đường, còn mắng trẫm là hôn quân, còn nói Ly vương ngu ngốc. Đừng nói với trẫm là những lời này không phải ngươi nói?" Hoàng đế hung
tợn nói.
"Ngọc Ý, ngươi lại dám mắng hoàng huynh là hôn quân, lần này cho dù là Vu Kì Thiên cũng không thể bảo vệ được cho ngươi" Bạch Tử Huân phụ họa theo.
Ngọc Ý nhìn hoàng đế mặt đen như đáy nồi, còn có Ly vương ở bên cạnh với sắc mặt khó coi, cô cười lạnh.
"Ngọc Ý, ngươi cười cái gì hả?" Bạch Tử Huân phẫn nộ trừng mắt.
"Ta đang cười đường đường là Ly vương cũng chỉ có như thế mà thôi, đánh thất công chúa ở bên đường, ta thừa nhận, nhưng ta không thừa nhận chuyện mình sỉ nhục bệ hạ và
Ly vương, bởi vì ta căn bản không có nói như vậy.
Thất công chúa ghi thù ta đánh nàng ta cho nên mới thêm mắm dặm muối đến cáo trạng với bệ hạ chứ gì, nếu không tin thì bệ hạ có thể cho gọi thất công chúa đến đối chất với ta." Ngọc Ý thờ ơ đáp lời.
Hoàng đế nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh không kiêu ngạo không tự ti, sắc mặt vẫn tự nhiên không hề e ngại và hoảng hốt, hắn liền hoài nghi chẳng lẽ thật sự là do Thu Di vu oan cho nàng ta?
"Người đâu, đi gọi thất công chúa đến đây" Hoàng đế ra lệnh.
"Vâng" Tô công công lập tức đi gọi người.
Thất công chúa vừa mới nghe Ngọc Ý bị bắt đến đây thì kích động không chịu được, nàng ta không thể để Tô công công chờ đợi, lập tức vọt ra ngoài.
Nhìn thấy Ngọc Ý trong đại sảnh, thất công chúa bừng bừng hận ý: "Ngọc Ý đáng chết, cô lại dám đánh ta, bây giờ bổn công chúa giết chết cô."
Thất công chúa nói xong liền muốn nhào tới.
"Dừng tay lại. Hoàng đế quát lạnh một câu.
Lúc này, thất công chúa mới chịu dừng lại: "Hoàng huynh nhất định phải trị tội Ngọc Ý, thiếu chút nữa là nàng ta đã đánh muội chết rồi, còn sỉ nhục huynh và nhị ca." Bạch Thu Di lập tức cáo trạng.
"Thất công chúa thật là biết vu oan giá họa, là bởi vì tối hôm qua ở buổi thọ yến ta liên lụy khiến công chúa xấu mặt, cho nên hôm nay mới cố ý hãm hại ta, ta chỉ đánh công
chúa chứ không hề nói lời gì sỉ nhục bệ hạ và Ly vương. Thất công chúa, bây giờ công chúa vẫn còn có cơ hội nói thật.
Bọn họ là ca ca ruột của công chúa, từ nhỏ cưng chiều công chúa có thừa, mà công chúa lại nhẫn tâm báo đáp bọn họ như vậy sao. Có lẽ là trong lòng công chúa cảm thấy bất mãn nên cố ý hãm hại nói là ta mắng bọn họ." Ngọc Ý hừ lạnh.
Bạch Thu Di đen mặt, trong đôi mắt phượng lướt qua vẻ lạnh lẽo và cáu giận: "Ngọc Ý đáng chết, sao ta lại có thể không hài lòng với hoàng huynh và nhị ca chứ, rõ ràng là ngươi sỉ nhục hoàng huynh và nhị ca, thế mà lúc này ngươi lại không dám thừa nhận, còn đổ lỗi cho ta. Hoàng huynh, huynh chém đầu nàng ta đi."
"Đừng nói nữa, hai người nói rõ cho trẫm biết rốt cuộc thì ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì?" Hoàng đế âm trầm nói.
Trong hai người bọn họ chắc chắn là có một người đang nói dối, bất kể là ai đi nữa, dám nhục mạ mình, hoàng đế tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng.
"Hoàng huynh, là nàng ta nói dối đó, huynh thấy muội mình đầy vết thương không, thái y đã xem qua cho muội, không thể nào là giả được. Là Ngọc Ý đã đánh muội, bách tính trên đường đều có thể làm chứng." Thất công chúa phẫn nộ nói.
"Không sai, là ta đánh." Ngọc Ý thẳng thừng thừa nhận.
"Ngọc Ý to gan, ngươi lại dám đánh công chúa ở trên đường, muốn tạo phản đúng không?" Bạch Tử Huân phẫn nộ quát.
"Sao Ly vương lại không hỏi thử xem tại sao thần nữ lại đánh công chúa?" Ngọc Ý hỏi lại.
Bạch Thu Di nghênh mặt nói: "Còn không phải là do ngươi ganh tị với ta, thấy ta không vừa mắt cho nên mới đánh ta"
"Thất công chúa đúng là mèo khen mèo dài đuôi, công chúa không giỏi văn chẳng giỏi võ, không phải là đối thủ của ta, tại sao ta lại phải ganh ghét công chúa." Ngọc Ý hỏi lại. "Ngươi, Ngọc Ý chết tiệt, không phải là ngươi ganh tị với sắc đẹp của ta à? Ta xinh đẹp hơn ngươi nhiều" Bạch Thu Di thở phì phò nói.
"Hừ, xinh đẹp hơn ta à? Thất công chúa cũng dám nói." Ngọc Ý hừ lạnh.
Rõ ràng là gương mặt đó xấu vô cùng, làn da ngâm đen, là người quái dị nhất ở Thiên Hòa quốc, nhưng tại sao nàng ta lại có thể bình tĩnh như thế? Bạch Thu Di càng nhìn càng thấy nổi giận.
"Bổn công chúa cũng không nói sai, chỉ dựa vào gương mặt đen như than đá của ngươi, khiến người khác nhìn thấy cũng phải buồn nôn, công chúa đây xinh đẹp hơn ngươi là chắc.
"Ngọc Ý, ngươi đừng đứng đó kéo dài thời gian nữa, lần này Vu Kì Thiên không thể cứu ngươi được đâu, mời hoàng huynh nghiêm trị Ngọc ý" Bạch Tử Huân nghiến răng nghiến lợi nói.
Ly vương vội vàng định tội sao, như thế chẳng lẽ không phải là lấy việc công báo thù tư à, hay là vẫn còn ghi hận chuyện lúc trước ta ly hôn với ngươi. Ta mong bệ hạ minh xác, sở dĩ ta đánh công chúa là bởi vì công chúa đáng bị đánh.
Lúc đó ta đang đi dạo phố thì liền nhìn thấy công chúa cầm roi đánh bách tính, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, cũng chỉ bởi vì ông lão đó không cẩn thận đụng trúng công chúa làm bẩn y phục của công chúa.
Nếu như không phải ta ngăn cản, e là công chúa đã đánh chết ông lão đó rồi, công chúa còn nói mạng của ông lão còn chẳng sánh bằng một góc váy của công chúa, mạng người mà công chúa lại có thể coi thường như cỏ rác.
Lúc đó, ta đã khuyên công chúa, nói là bệ hạ thương dân như con, kêu công chúa dừng tay lại, làm như vậy sẽ khiến bệ hạ mất hết mặt mũi, nhưng công chúa lại ghi hận chuyện tối ngày hôm qua ta làm xấu mặt công chúa ở buổi thọ yến của Phó lão phu nhân, cho nên muốn đánh cả ta.
Có câu nói thế này, nước có thể dâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, Thiên Hòa quốc hiện tại phồn vinh hưng thịnh, quốc thái dân an, sao có thể bởi vì hành vi ương ngạnh phách lối của thất công chúa mà khiến bách tính hiểu lầm bệ hạ được chứ." Ngọc Ý nói rất trôi chảy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất