Hoàng đế ngồi trên ghế với vẻ mặt lạnh lùng oán giận, đôi mắt đen lạnh lùng quét nhìn Bạch Thu Di, hận không thể tát một phát cho nàng ta chết tươi.
Nha đầu này quả nhiên là đã bị chiều hư, lại dám sỉ nhục mình và Ly vương, còn vu oan cho Ngọc Ý, gan to cùng trời.
"Thất công chúa lại đánh bách tính ngay trước mặt tất cả mọi người, bất chấp vương pháp, ý sủng mà kiêu, trở về từ đường úp mặt vào tường hối lỗi cho trẫm zkhông có mệnh lệnh của trẫm thì không được ra ngoài" Hoàng đế giận dữ hét lên.
"Hoàng huynh?" Bạch Thu Di bị dọa sợ rồi.
"Trẫm không muốn phải nhìn thấy muội nữa, nếu như lại dám sinh sự, trẫm sẽ hủy bỏ tước vị công chúa của muội" Mặt mày hoàng đế âm u, vô cùng tức giận.
Bạch Thu Di vô cùng hoảng sợ, không dám nói thêm một chữ nào mà ngoan ngoãn đi theo hai tên thị vệ vừa mới bước vào từ cửa, lúc đi đến gần Ngọc Ý thì lại hung hăng trợn mắt liếc cô.
Sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ khiến Ngọc Ý sống không bằng chết.
Ngọc Ý thì khinh thường ra mặt, cũng chỉ là một đứa con nít mà thôi, cô không cần phải quan tâm.
Hoàng đế đứng dậy tự mình bước xuống đỡ ông lão đang quỳ ở dưới đất: "Cho nên là do công chúa ngang ngược vô lý, không biết đúng sai, là muội ấy không đúng, trẫm nhất định sẽ trừng phạt thích đáng. Bên cạnh đó, ban thưởng cho ngươi một trăm lượng bạc đền bù tổn thất, trẫm sẽ phái thái y đến nhà trị bệnh cho mẹ ngươi, coi như là trẫm nợ ngươi."
Ông lão bị dọa lại quỳ xuống đất: "Đa tạ bệ hạ, thảo dân không cần ban thưởng, chỉ cầu xin bệ hạ có thể phái thái y đến chữa trị cho mẹ của thảo dân.
"Được rồi, đứng lên đi, những người còn lại cũng sẽ được ban thưởng. Một trăm lượng bạc, các ngươi không sợ bị liên lụy và nguy hiểm mà chạy đến đây làm chứng cho Ngọc Ý, lòng can đảm ấy khiến trẫm rất vui mừng Thiên Hòa quốc nên có những bách tính giống như các ngươi như vậy, mới có thể khiến Thiên Hòa quốc chúng ta càng thêm quốc thái dân an." Hoàng đế tán dương.
"Đa tạ bệ hạ." Mọi người cảm động không thôi.
Bọn họ cũng là bởi vì có được lời hứa hẹn của Vu thế tử, bảo vệ bọn họ một đời bình an và hậu tạ hậu hĩnh, cho nên bọn họ mới dám đến hoàng cung làm chứng, không ngờ bệ
hạ lại ban thưởng bạc cho bọn họ, khiến bọn họ vô cùng cảm kích.
"Được rồi, tất cả lui xuống đi." Hoàng đế nói.
Một đám bách tính thức thời lui ra ngoài, được tiểu thái giám đưa đi.
Thiên điện to như thế lập tức yên tĩnh lại.
Sắc mặt của Vu Kì Thiên lạnh lẽo, trong đôi mắt đen nhánh lướt qua mấy phần ngoan độc: "Nếu bệ hạ đã điều tra rõ chân tướng, vậy người muốn trả lại sự công bằng cho phu nhân của thần và thần bằng cách nào?"
Dám cả gan áp giải Ngọc Ý đi ngay ở trên đường, đương nhiên Vu Kì Thiên sẽ không tùy tiện bỏ qua cho Bạch Tử Huân.
Sắc mặt của Bạch Tử Huân âm trầm, khó coi, cáu giận, lại càng nhiều hơn là xấu hổ và khó chịu, hắn khăng khăng muốn đưa Ngọc Ý vào chỗ chết, nhưng không ngờ sự việc lại biến thành như thế này.
Nếu như là đám bách tính này thì hắn có thể mua chuộc hoặc uy hiếp, nhưng trên đường lại có nhiều người lui đến như thế, hắn không thể nào chặn hết miệng của tất cả mọi người.
Nếu như để hoàng huynh biết hắn làm như vậy, e là sẽ cảm thấy vô cùng thất vọng về hắn. Lúc này, Bạch Tử Huân hận Bạch Thu Di đến chết đi được, đều là do mình quá tin tưởng nó, nhưng là do nó hãm hại Ngọc Ý.
"Vu Kì Thiên, chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm, bình thường Thu Di được trẫm và Ly vương chiều hư, có lẽ là ghi hận Ngọc Ý cho nên mới cố ý bịa ra chuyển Ngọc Ý sỉ nhục trẫm và Ly vương, hiểu lầm đã được giải trừ, việc này cứ dừng ở đây đi." Hoàng đế uy nghiêm nói.
"Ly vương dẫn theo ngự lâm quân đến áp giải phu nhân của thần đi, chuyện này đã truyền khắp kinh thành Thiên Hòa quốc, một câu chỉ là hiểu lầm của bệ hạ thì liền giải quyết xong xuôi à, chuyện ngày hôm nay làm thất công chúa có lỗi, Ngọc Ý là vì giữ gìn thể diện cho bệ hạ, cho nên mới bị thất công chúa oán hận như thế, không chừng là sau này còn bị trả thù.
Bệ hạ chẳng những không khen thưởng mà còn ra lệnh cho Ly vương dẫn ngự lâm quân đến bắt người, chắc hẳn là sau này không còn ai bảo vệ cho bệ hạ giống như Ngọc Ý đã làm. Còn Ly vương, phu nhân của bổn thế tử mà ngươi muốn bắt thì bắt, phát hiện bắt nhầm thì giả chết không lên tiếng, giả làm con rùa rút đầu à?
Ngày mai bổn thế tử cũng phái Long ảnh vệ bắt Ly vương đi ngoài phố, sau đó phát hiện bắt lộn người rồi, đã nói một câu là hiểu lầm thôi, coi như mọi chuyện chưa từng xảy
ra" Vu Kì Thiên bá đạo hừ lạnh nói.
"Vu Kì Thiên, ngươi đừng có quá đáng, chuyện này vốn dĩ là Ngọc Ý không đúng." Bạch Tử Huân nheo mắt lại, hận thù dâng lên ngút trời.
"Ngươi nói thử xem, là Ngọc Ý bảo vệ tôn nghiêm cho bệ hạ là không đúng, hay là dạy dỗ thất công chúa là không đúng. Ta nghĩ nếu như lúc đó bệ hạ đi ngang qua nhìn thấy xảy ra chuyện như vậy thì cũng sẽ tự mình làm chủ, nếu không thì hoàng gia và bệ hạ còn mặt mũi nào mà tồn tại" Vu Kì Thiên trả lời.
"Cũng chỉ là tiểu thiếp mà thôi. Vu Kì Thiên, ngươi thật sự muốn đối nghịch với bổn vương?" Bạch Tử Huân lạnh giọng nói.
"Tiểu thiếp à, đó chỉ là xưng hô ở bên ngoài mà thôi, Ngọc Ý là người khiêm tốn không muốn quá rêu rao, cho nên mới nói với người ngoài mình là tiểu thiếp, nhưng ta đã viết tên nàng ấy vào vị trí thế tử phi trong gia phả Vu gia, nếu như bệ hạ không tin thì có thể tự mình xem" Vu Kì Thiên lấy gia phả ra.
Không đợi Tô công công đi tới thì Bạch Tử Huân đã giật lấy.
Hắn mới không tin đâu, Vu Kì Thiên lại trao vị trí thế tử phi cho nữ nhân xấu xí Ngọc Ý.
Tô công công vội vàng nhìn về phía bệ hạ, bệ hạ nhẹ lắc đầu với hắn, lúc này, e là Ly vương còn muốn biết hơn cả hắn.
Tô công công lập tức lui qua một bên, lẳng lặng nhìn.
Bạch Tử Huân lật quyển gia phả kia ra, khi nhìn thấy mấy dòng chữ Ngọc Ý thế tử phi được viết bằng giấy trắng mực đen vô cùng rõ ràng, bàn tay đang cầm gia phả của Bạch Tử Huân đều đang run rẩy.
"Không, chuyện này không thể nào, sao lại có thể là như vậy?" Bạch Tử Huân kinh ngạc không chịu nổi.
"Trong mắt ngươi, nàng ấy không có giá trị, nhưng trong mắt ta nàng ấy chính là bảo vật. Ngọc Ý là người Vu Kì Thiên yêu nhất trong cả cuộc đời, cũng chỉ có nàng ấy mới có thể phù hợp làm thế tử phi của ta. Cho nên Bạch Tử Huân, ngươi lại dám bắt thế tử phi của thế tử, còn vu oan nói xấu, chuyện này phải tính như thế nào đây?" Vu Kì Thiên lạnh lùng nói, giống như là những lớp băng vụn khiến người khác run sợ trong lòng.
"Ngươi muốn như thế nào?" Bạch Tử Huân âm trầm hỏi.
Hắn có làm như thế nào cũng không ngờ rằng mình lại thua Ngọc Ý một lần nữa, nếu chỉ là tiểu thuếp bình thường, bắt thì cứ bắt thôi, nhưng lại là thế tử phi, thế thì không được giải quyết dễ dàng như vậy rồi.
"Ly vương phải đứng trước mặt mọi người nói xin lỗi thế tử phi của bổn thế tử, hơn nữa còn phải nói rõ nguyên nhân, thế tử phi do quá hoảng sợ, danh dự bị tổn thất, Ly vương phải bồi thường 10 vạn lượng đền bù tổn thất." Vu Kì Thiên bá đạo trả lời.
Ngọc Ý đến bên cạnh vô cùng hài lòng, lời nói này của thế tử đã chạm đến trái tim cô.
"Không có khả năng, mười vạn lượng, Vu Kì Thiên, sao ngươi không đi cướp bóc đi?" Bạch Tử Huân không hề nghĩ ngợi mà thẳng thừng từ chối.
"Nếu Ly vương đã không đồng ý, vậy thì bổn thế tử cũng chỉ có thể dùng cách của mình để giải quyết" Vu Kì Thiên nhếch miệng nở một nụ cười khinh thường.
"Ngươi muốn như thế nào?"
"Bổn thế tử có muốn làm gì đi nữa cũng không cần nói cho Ly vương biết." Vu Kì Thiên hời hợt nói.
Bạch Tử Huân tức muốn nổ tung, nhưng lại không dám làm trái lại, hắn biết hoàng huynh làm vậy là để mình chịu tội thay, cũng không thể để hoàng huynh tự mình đứng ra nhận sai được.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất