Phó lão phu nhân đã sống một mình nhiều năm, không thích quyền thế ở triều đình. Cho nên, chúng thần triều đình Thiên Hòa quốc đều không đến tham gia, chỉ để nữ nhi nhà mình đến dự tiệc. Thứ nhất là góp vui, thứ hai là người trẻ tuổi có chuyện để nói.
Nghe nói trong buổi thọ yến, Ngọc Ý đã thắng Phó thế tử, không cần nói cũng biết Ngọc Hiển vui đến cỡ nào. Tối hôm qua đã cho người viết mấy bài thơ này ngay trong đêm, chính là vì để khoe khoang một chút.
Hai mươi mấy năm qua, Ngọc Ý được xem như là một thành phần hư hỏng trên phố, bị mọi người khinh bỉ ghét bỏ xem thường, khó khăn lắm mới có thể xoay mình trở thành thiên tài làm thơ, cao thủ vẽ tranh. Thân là cha, phải nói là Ngọc Hiển nở mày nở mặt.
Trời vừa sáng, ông ta đã cố ý cho người đến khua chiên gõ trống, hiếm khi nữ nhi nhà mình mới lợi hại như thế, làm cha đương nhiên phải ăn mừng một trận.
Ngọc Hiển đang đắc ý thì đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong đám người, ông ta vô cùng vui mừng vội vàng chạy tới: "Con gái! Mọi người mau đến đây đi, đây chính là con gái của ta đó, tối hôm qua đã ngâm thơ ở tiệc mừng thọ của Phó lão phu nhân.
Ngọc Ý cứng đờ người, người cha già của mình có thể bớt khoe khoang đi được không, thế mà còn lôi cô đến đây.
Đột nhiên lại làm quá lên như thế, cô thật sự cảm thấy rất ngại.
Mọi người đang đứng vây xem lập tức lấy lòng: "Ngọc tiểu thư thật là tài giỏi, ngâm thơ sâu sắc, lại độc đáo, thật sự rất khâm phục." Mọi người liên tục tán dương. "Mọi người không cần phải khách khí như vậy, ta cũng chỉ thuận miệng mà thôi." Ngọc Ý ngượng ngùng nói.
"Thuận miệng mà lại có thể làm tốt như thế, vậy nếu như dụng tâm thì còn không phải là đệ nhất tài nữ Thiên Hòa quốc à. Chút nữa Ngọc Hiển phải chia sẻ với mọi người cách làm thế nào để có thể nuôi dạy một nữ nhi ưu tú như thế." Có người nói.
"Được thôi được thôi, đây cũng chẳng phải là chuyện gì to tát." Ngọc Hiển vô cùng tự hào: "Đúng rồi, sao hôm nay con lại đột nhiên về nhà thế?"
"Ngày hôm nay con đi ra ngoài dạo phố, trên đường đi có một người mời con làm thơ, thế là con liền đồng ý. Kết quả trên đường đến đây đã nhận được không ít thứ, đi qua ba con đường, xe ngựa bị chất thành đống, vừa hay đến cổng nhà chúng ta, cho nên đã đánh xe ngựa chạy đến đây, mấy thứ này để lại cho cha vậy" Ngọc Ý cung kính đáp lời.
Ngọc Hiển và đám người nhìn về phía xe ngựa chất đầy đồ, bao gồm trứng gà, rau củ, hoa quả, vải vóc, còn có màn thầu, thậm chí còn có hai đôi giày vải...
Mọi người đều rất kinh ngạc, đây chắc chắn là đồ của bách tính tặng cô, đều là những thứ không đáng tiền, nhưng mà chịu không nổi nhiều đồ như thế. Nếu là Ngọc Ý thì chỉ cần dựa vào mười vạn lượng tiền tiêu vặt mỗi tháng của Vu thế tử cho cô, có lẽ là cô sẽ không mua mấy món đồ rẻ tiền như thế.
"Được được, con gái của ta thật là có tiền đồ, lại được bách tính yêu quý như thế. Rất tốt, đúng là rất tốt. Sau này cha ra ngoài cũng có thể khoe khoang một phen, để xem coi ai còn dám nói nữ nhi của cha là phế vật." Ngọc Hiển kích động nói.
"Được rồi cha à, cha dừng lại đi. Mọi người cũng nhanh nhanh đem đồ về nhà đi, ta còn muốn tâm sự với cha mình" Ngọc Ý nói.
"Được được. Mọi người chọn bức họa mà mình yêu thích rồi sau đó liền trở về.
Cánh cổng to như thế, không bao lâu sau mọi người liền tản đi mất, hạ nhân khua chiên gõ trống cũng đã khiêng đồ vào.
"Nữ nhi à, con đúng là khiến cho cha nở mày nở mặt, không hổ là con gái của cha." Ngọc Hiển kích động nói.
"Cha, con nói cho cha nghe một chuyện, cha đừng nên quá kích động." Ngọc Ý nhỏ giọng nói.
"Cha không kích động, con cứ nói đi."
"Cha, lúc nãy con vừa mới đánh thất công chúa ở bên đường, hơn nữa còn đánh nàng ta đến mức cha mẹ khó mà nhận ra" Ngọc Ý trả lời.
"Cái gì!" Ngọc Hiển lập tức đen hết cả mặt, xíu chút nữa là ngất xỉu.
Lúc nãy ông ta còn đang khoe khoang với mọi người là con gái nhà mình rất hiểu chuyện, kết quả con gái lập tức nói cho mình biết là mình vừa mới đánh nhau, đây không phải là đang làm mình bề mặt à.
Ngọc Ý thấy cha mình sắp ngất đi thì vội vàng đưa tay ấn vào nhân trung của Ngọc Hiển, dùng sức đè mạnh.
Ngọc Hiển đang trợn trắng mắt lập tức khôi phục lại, thở hổn hển nói: "Nha đầu chết tiệt này, con đang muốn ép chết cha hả! Thế mà lại xảy ra mâu thuẫn với công chúa ở trên đường, con không thể lén lút đánh nhau được à?"
Ngọc Ý xấu hổ cười một tiếng: "Còn không phải là con nhịn không được à. Cha cứ yên tâm đi, lần này không phải là do con kiếm chuyện đâu, là bởi vì lúc nãy thất công chúa đánh bách tính nên con mới dạy dỗ nàng ta, cầm roi đánh thất công chúa. Có lẽ là một lát nữa hoàng đế sẽ phái người đến bắt con, cho nên cha không cần phải gấp gáp, cũng không cần phải lo lắng, con đến hoàng cung giải thích với bệ hạ thì mọi chuyện được giải quyết thôi."
"Ngọc Ý, thế mà ngươi lại ở đây. Người đâu, bắt Ngọc Ý lại" Cách đó không xa truyền đến một giọng nói âm u lạnh lẽo.
Bạch Tử Huân vô cùng tức giận dẫn ngự lâm quân xông đến.
Ngọc Ý hừ lạnh: "Đến cũng nhanh đó."
"Tiểu thư, Ly vương đến rồi, người có cần phải trốn đi không?" Nguyệt Nhi lo lắng nói.
"Không cần."
"Con gái, không cần phải sợ, cha nhất định sẽ bảo vệ con." Nói xong, Ngọc Hiển theo bản năng kéo Ngọc Ý ra sau lưng mình.
"Ly vương, ngài hùng hùng hổ hổ như vậy là muốn làm cái gì? Ngày hôm nay có ta ở đây, ngài đừng hòng có thể mang con gái ta đi" Ngọc Hiển hùng hổ bảo vệ con gái.
Ngọc Ý vô cùng cảm động, người cha này đúng là rất tốt.
"Ngọc Ý đánh thất công chúa, bệ hạ ra lệnh cho bổn vương đến đưa người về, nếu như Ngọc Hiển dám ngăn cản thì đừng trách bổn vương không nương tình" Bạch Tử Huân tức giận nói.
Đột nhiên từ trên trời lại có mười mấy hắc y nhân đáp xuống, tất cả đều dùng khăn che mặt, cầm kiếm ở trong tay, đứng ngăn trước người Ngọc Ý.
"Phu nhân đừng sợ, đây đều là Long ảnh vệ đến đây để bảo vệ cho phu nhân." Một Long ảnh vệ trong đó nói.
Ngọc Ý nhìn mọi người bảo vệ cho mình, trong lòng vô cùng cảm động.
Sắc mặt Bạch Tử Huân xám xịt, gân xanh nổi lên ở trên trán, đôi mắt đen vô tình nhìn sang: "Có là Long ảnh vệ đi nữa thì sao, chẳng lẽ các người muốn làm trái lại ý chỉ của bệ hạ, ngang nhiên kháng mệnh?"
Vốn dĩ Ngọc Hiển còn có chút lo lắng, nhưng khi nhìn thấy Long ảnh vệ đến thì lập tức có gan hơn: "Ly vương đừng có hù dọa Long ảnh vệ, thế tử lo lắng cho con gái của ta nên phái Long ảnh vệ bảo vệ con gái ta, sao lại là kháng lệnh được chứ, ta thấy ngươi đang ao ước ghen tị thì có."
"Mong Ngọc thừa tướng chú ý ngôn từ, bổn vương mới không cần. Người đâu, mau bắt Ngọc Ý lại" Bạch Tử Huân ra lệnh.
Tất cả ngự lâm quân sau lưng hắn nắm chặt thanh kiếm, nhưng lại không có người nào dám bước lên, Long ảnh vệ là ám vệ mạnh nhất ở Thiên Hòa quốc, lấy một địch trăm, cho dù mấy chục người bọn họ cũng không dám tùy tiện đến gần.
Bạch Tử Huân tức giận nổi cáu, hung hăng đạp một đạp vào ngự lâm quân đứng ở bên cạnh: "Nhanh lên, bắt Ngọc Ý lại cho bổn vương!"
Người kia bị đá ra xa mấy mét, nắm thanh kiếm ở trong tay lại nơm nớp lo sợ không dám bước lên phía trước, hoảng loạn vô cùng.
Ngọc Ý cười lạnh: "Nếu bệ hạ đã muốn gặp ta, vậy thì ta đi với các người là được rồi, bản thân Ly vương đã không có can đảm đối đầu với Long ảnh vệ thì cần gì phải trút giận vào ngự lâm quân chứ"
"Được rồi cha à, sao phải khóc thảm thiết như vậy làm gì, con gái cha phúc lớn mạng lớn, còn đang chờ sinh một đứa cháu trai mập mạp cho cha ôm đây này. Cha cứ yên tâm đi, con cũng chỉ đến hoàng cung một chút mà thôi, không có chuyện gì đâu, bây giờ cha đi ra bếp sau nấu cơm đi, đợi một lát nữa con trở về dùng cơm." Ngọc Ý an ủi. Có thật không, con sẽ về nhà dùng cơm?" Ngọc Hiển nghi ngờ hỏi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất