"Hoàng huynh, nhị ca, là Ngọc Ý, là nàng ta dùng roi đánh muội ở trên đường, sỉ nhục muội, còn nói hoàng huynh là hôn quân, nhị ca là một kẻ ngốc. Nàng ta nói cho dù hai người một người là hoàng đế, một người là Ly vương, nàng ta cũng không cần phải tôn trọng hai người, chính là muốn đánh muội để sỉ nhục hai người." Bạch Thu Di ăn không 

nói có. 

Hoàng đế tức giận: "Ngọc Ý này thật đáng chết, lại dám ngông cuồng như thế, đại nghịch bất đạo. Trước kia là trẫm nể mặt Vu Kì Thiên nên không muốn phải so đo với nàng ta, bây giờ nàng ta lại dám sỉ nhục trẫm ở ngoài đường, còn đánh công chúa. Người đâu, mau đi bắt Ngọc Ý đến đây cho trẫm." 

Sắc mặt Ly vương tối xuống, vốn dĩ bởi vì buổi thọ yến tối ngày hôm qua nên mới nén giận. Lúc này, nghe thấy Bạch Thu Di nói như vậy thì vô cùng tức tối, cơn giận lên đến đỉnh đầu. 

"Hoàng huynh, để thần đệ đi, nhất định sẽ bắt Ngọc Ý trở về." Bạch Tử Huân chờ lệnh. 

"Được, vậy đệ đi đi, trẫm cũng muốn xem xem lần này Vu Kì Thiên có thể bảo vệ cho nàng ta không" Hoàng đế tức giận hét lên. 

Bạch Thu Di nhìn Bạch Tử Huân đi khỏi, trong đôi mắt phượng lướt qua vẻ âm tàn và đắc ý. Ngọc Ý, lần này ngươi chết chắc rồi. "Người đâu, truyền thái y." Hoàng đế hô to. 

Tô công công lập tức nhận mệnh đi tuyên chỉ, vừa mới nhìn thấy công chúa như thế, ông ta sợ đến ngây người. 

"Đa tạ hoàng huynh, muội còn tưởng là ngày hôm nay mình sẽ chết ở trên đường rồi, Ngọc Ý xem thường hoàng huynh, biết muội là Muội muội của huynh mà còn đánh muội như thế, nàng ta là đang đánh vào tôn nghiêm của huynh." Bạch Thu Di thút thít nói. 

"Muội yên tâm đi, trẫm nhất định sẽ điều tra chuyện này cho rõ ràng, chắc chắn sẽ không để muội phải ấm ức đâu. Trước tiên muội đi theo thái y chữa trị đi, chuyện khác cứ giao cho trẫm là được rồi." Hoàng đế an ủi. 

"Vâng, vẫn là hoàng huynh tốt với muội nhất." Bạch Thu Di lập tức đi đến căn phòng ở phía sau. 

Thượng Quan Hồng Vũ đưa nàng ta vào hoàng cung liền ra lệnh cho hạ nhân đánh xe ngựa trở về, cho nên căn bản cũng không tiến cung gặp hoàng thượng. 

Hoàng đế tức giận xong thì lại nhíu chặt lông mày, kể từ chuyện Nam Nguyên Thành lần trước, hoàng đế phát hiện ra Ngọc Ý cũng không phải là ngu ngốc như thế, bình thường 

đều gây ra những chuyện rắc rối nhỏ nhoi, tại sao lần này lại đánh Thu Di ở ngoài đường, cả bách tính kinh thành đều đứng xem. Là bởi vì nàng ta không sợ mình, hay trong này còn có ẩn tình gì khác? 

Bạch Tử Huân dẫn theo một đám thị vệ đi thẳng đến phủ thế tử, lần này, hắn nhất định phải rửa sạch nổi nhục, tuyệt đối không thể bỏ qua cho nữ nhân xấu xí Ngọc Ý này. 

Chỉ là bọn họ đến phủ thế tử thì lại được thông báo rằng Ngọc Ý không có ở trong phủ, Vu Kì Thiên cũng đã ra ngoài. 

"Ngọc Ý đánh thất công chúa ở ngoài đường, chắc chắn là biết chuyện này bị bại lộ cho nên đã đi trốn rồi. Hoàng huynh đã ra lệnh cho bổn vương bắt Ngọc Ý về hoàng cung, người đâu, lục soát cho bổn vương" Ly vương tức giận hét lên. 

Quản gia thấy người mà Bạch Tử Huân dẫn đến là ngự lâm quân, chính là thị vệ phủ trách bảo vệ cho bệ hạ, ông ta không dám ngăn cản. Dù sao ngăn cảnngự lâm quân thì chẳng khác gì là kháng chỉ, chống lại hoàng mệnh sẽ làm liên lụy đến phủ thế tử, dù sao phu nhân cũng không có ở nhà, lục sát thì cứ lục soát đi. 

"Ly vương muốn lục soát thì cứ lục soát đi, nhưng nếu như đồ vật ở phủ thế tử bị hư tổn, khiến thế tử nhà hạ nhân tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng" Quản gia khẽ nhắc 

nhỏ. 

Ngự lâm quân dị dọa run rẫy cả người, đương nhiên bọn họ biết Vu thế tử nổi tiếng tàn nhẫn vô tình, cho nên bọn họ chỉ dám đi vào trong xem xét xem có Ngọc Ý ở trong hay không, chứ không dám phá hỏng đồ vật ở trong phòng. 

Bạch Tử Huân lạnh mặt đứng ở cổng, hắn muốn xem xem Ngọc Ý trốn ở đâu. 

Kết quả là cả đám ngự lâm quân lục soát phủ thế tử từ trên xuống dưới một lần nhưng không tìm thấy người, Bạch Tử Huân liền nổi giận. 

"Lạc quản gia lập tức giao Ngọc Ý ra ngay, nếu như ông dám bao che, bệ hạ sẽ không bỏ qua cho toàn bộ phủ thế tử." 

"Ly vương không nên trách oan lão nô, sao lão nô lại dám bao che cho phu nhân nhà mình, nếu như bệ hạ dã chỉ đích danh muốn tìm phu nhân, đương nhiên lão nô sẽ toàn lực phối hợp. Nhưng vương gia cũng đã tìm hết cả phủ thế tử rồi, đúng thật là không có phu nhân. 

Không phải lúc nãy vương gia đã nói là phu nhân nhà lão nó xích mích với thất công chúa sao, nếu như là đánh nhau ở trên đường thì chắc hẳn phu nhân vẫn còn đang đi dạo phố, sao Ly vương không ra ngoài tìm thử" Lạc quản gia đề nghị. 

Bạch Tử Huân nhíu mày, lúc nãy hắn nhìn thấy Thu Di bị đánh thương tích đầy mình nên tức giận đến váng đầu, thế là liền dẫn người đến đây. Mà những lời quản gia nói không phải là không có lý, dựa vào tính cách chỉ sợ thiên hạ yên bình của Ngọc Ý, đánh người xong còn đi dạo phố không phải là chuyện không có. 

"Đi theo ta" Ly vương ra lệnh dẫn ngự lâm quân lên phố. 

Lạc quản gia thấy bọn họ đã đi khỏi thì lập tức gọi Long ảnh vệ có nhiệm vụ bảo vệ phủ thế tử đến: "Các người nhanh chóng đi tìm phu nhân đi, bảo vệ cho phu nhân thật tốt, tuyệt đối không thể để người của Ly vương làm phu nhân bị thương." 

"Rõ." Mười mấy tên Long ảnh vệ lập tức nhận mệnh. 

Còn hai người nhanh chóng đi thông báo cho thế tử, cứ nói là phu nhân gặp nguy hiểm." Lạc quản gia gọi thị vệ tới. 

"Đã rõ." 

Lạc quản gia nhìn mọi người đi rồi thì vội vàng chắp tay cầu nguyện: "Phu nhân ơi là phu nhân, người không thể khiêm tốn một chút được ư. 

Ngọc Ý vẫn còn đang đi dạo phố, bởi vì vừa mới dạy dỗ thất công chúa, mặc dù dân chúng không hô hào nhưng trong lòng bọn họ đều vô cùng bội phục cô. 

Bình thường Ngọc Ý ngang ngược không coi ai ra gì, hiếm khi mới làm được chuyện tốt, mà còn là vì bách tính. Cho nên, dân chúng đều rất biết ơn cô. Mặc dù không dám biểu thị sự cảm kích dành cho cô quá rõ ràng, nhưng mà mọi người đều đang lén lút thả rất nhiều thứ vào xe ngựa. 

Ngọc Ý muốn từ chối cũng không kịp, mọi người vừa mới để đồ xong thì lập tức chạy nhanh như một làn khói, tốc độ phải nói là vô cùng nhanh. 

Đi qua ba con đường, xe ngựa bị chất đầy. 

Long Nhị luôn luôn tự cao mà lúc này lại cam tâm tình nguyện làm phu mã, đây chính là sự kính trọng của dân chúng dành cho phu nhân, ngay cả hắn cũng cảm thấy vô cùng kiêu ngạo. 

Ngọc Ý đang suy nghĩ xem nên đi đâu thì liền nhìn thấy phía trước chính là cánh cửa vô cùng quen thuộc, "Ngọc phủ". 

"Ây da, đây không phải là nhà mẹ ta à." Ngọc Ý nói. 

"Đúng vậy đó tiểu thư, đó chính là Ngọc phủ." Nguyệt Nhi đáp lời. 

"Sao ở cổng lại có nhiều người vây quanh như thế, dáng vẻ hình như là đang khua chiên đánh trống, chẳng lẽ Ngọc phủ muốn tổ chức tiệc à, sao cha lại không phái người đến thông báo cho ta biết. Chúng ta đến đó xem thử đi." Nói xong, Ngọc Ý bước xuống xe ngựa trực tiếp đi qua. 

Ở cổng Ngọc phủ có một loạt hạ nhân đang đứng đó, trong tay của người nào cũng có cầm trục cuốn. Nhìn bài thơ ở phía trên, Ngọc Ý cảm thấy rất quen mắt. 

Tiếng chiên trống dừng lại, Ngọc Hiển đứng ở vị trí bậc thang thứ nhất cười sảng khoái nói: "Hôm nay cảm tạ mọi người đã đến Ngọc phủ, đây đều là thơ của Ngọc Ý nữ nhi nhà bổn tướng tối hôm qua ở buổi họ yến của Phó lão phu nhân, bệ hạ và thái hậu khen hết lời. Mọi người cứ thoải mái thưởng thức, nếu như thích thì tặng cho mọi người vậy, ta đã sao chép ra mấy trăm bản, mỗi người cứ tùy ý chọn đi" 

Ngọc Ý giật giật khóe môi, đã từng nhìn thấy người ta khoe khoang, nhưng chưa từng nhìn thấy ai khoe như thế, cha mình muốn hất mặt lên trời rồi. 

Thơ mà cô vừa mới ngâm vào tối hôm qua, ngày hôm nay lại cho người viết lại mấy trăm bức, còn tặng miễn phí, đúng là Phóng khoáng. 

"Chúc mừng Ngọc Hiển, Ngọc tiểu thư thông minh tài giỏi, không nói thì thôi, một khi nói là khiến người khác phải kinh ngạc, quả thật là tài hoa hơn người." Có một người trong số đó liền khen ngợi. 

eyJpdiI6ImZEZUUzUjRPVGI1elU2UEowUFZCMVE9PSIsInZhbHVlIjoiUlV6eEdFaXRNWDhlQm0yYWFuSTlBMlJBUXM3NDlnc20wZ0VvSmRLcUdUbGYyU3JVRFlVVVl1ZUxPWmtLR2R5dXhUMkJYKzZOcDN3WEIrK0lhYytubzBvZ0hYOGVBdzJFRGt5MUJHbWsrc1Y3elY4WTliU09pcGZMMGFGT1I2MjB6aDlITGNPbWhRb3JUZGFITUVxaFZNVVNNaFNOdlhBNTVIQUg1ZUNYQ2dGbVVBZjdKeWxPU0pJSFlDaDFHQ3lWUXByWUFTVVwvYlJTODErVEcydTd1WlcxcDNZaTFJUFFReWhXRHBhRlQ4dW5sSTh5Qm5Ybm9Rb2pkb2JmY0hCcHJrSVJoZUZoN1wvMU1PZHBvTElnYWg1a0I3NFc4SVpDMjBjXC9jR1hnSkFEazQwY0tjdGU0alJIT1FINUZjaW5EVmRnWU51OFVuNWJoT3lURlJyTHpaV0xNSlVKYm9HVjFSUmNsSU5xT0xzemlvPSIsIm1hYyI6ImU3NmM2YTNjOTI1MTNlNmIzMTQ4Y2JkY2M1NTE5MmMyMjVmYjQwNmM4ZmE5MWU4OGIyNTcyMzAzZTUxMjgyM2QifQ==
eyJpdiI6ImtrSTRQTFplVlM4NXpkbXZTR1BPakE9PSIsInZhbHVlIjoiVEhyK3puVlhobVNicGdcL0ZRQ3Y3WW5MejhWbHdsN0ZYQ0tRd0VTMk5PZTJBWHZJV2hzZnp3T29ocFloRjlpTHloanhoSmRoSFVhZ3R6aXVlWlIzb0RGelFLdnBxa1hRVFdZdlA2bm9JVk1EWDRJZGo5eUN0OVozb2FMTWROK2NaZWNZRllUTWNkdWtFaVBtblJXOVUzcUlvWjBmcmozTVBGU2p4M3lPNmZaM0hYOFJLMGhiRW4wN0tZUUpqWnF1VXdoUzlnbHBONHNQaDF4K0lyaGlGOUYzMHVuN3U0eXBcL1NsWFRUenVlZ1Z0enVQazM4dUpmaGJEZUFiWndzRzV1MDhSYzhwM21xaVZXeHpkMDBxbnhCZz09IiwibWFjIjoiMTdjZWQ1OTIxMTcxMDkzM2FiMjAzYWE3OWE0NjAxNDQyZjcwNDZjMjUyY2I3YmIzODE2NDM5MTMyNTVkM2YyOSJ9

Đám người liên tục nịnh nọt, Ngọc Hiển thì vô cùng hưởng thụ, vẻ mặt đắc ý lại kiêu ngạo. Lần này, con gái ông ta khiến ông ta tự hào rồi.

Ads
';
Advertisement
x