Lại bị Ngọc Ý nắm chặt: "Hoàng đế thương dân như con, là công chúa một nước mà lại ra đường xô xát dân lành, công chúa muốn làm bệ hạ bẻ mặt?"
"Hừ, đừng có lấy hoàng huynh ra mà dọa ta, ngày hôm nay ta cứ muốn đánh chết ông ta đó" Bạch Thu Di nổi giận đùng đùng hét to một tiếng, kéo mạnh một cái giật cây roi từ trong tay Ngọc Ý ra rồi dùng hết sức mà vút ra ngoài.
"Nếu như ngươi đã muốn chết, vậy thì đừng có trách ta." Ngọc Ý hừ lạnh một tiếng, cơ thể nhanh chóng lách mình qua một bên, ngân châm ở trong tay bay ra ngoài.
Bạch Thu Di lập tức không thể động đậy: "Ngọc Ý đáng chết, ngươi giở trò gì với ta vậy hả?"
Ngọc Ý giật lấy cây roi trong tay nàng ta, lùi ra phía sau mấy bước, sau đó đánh mạnh vào người Bạch Thu Di.
"A! Ngọc Ý đáng chết, ngươi lại dám đánh bổn công chúa, xem xem ta có kêu hoàng huynh giết ngươi không!"
"Ngày hôm nay ta muốn thay mặt bệ hạ dạy dỗ công chúa, bệ hạ cảm ơn ta còn không kịp nữa là, công chúa cứ việc đi cáo trạng đi" Ngọc Ý khinh thường nói, cây roi ở trong tay lại vung ra một lần nữa.
"A, đau quá! Đau chết mất! Các người chết hết rồi à, mau đến đây bắt Ngọc Ý lại cho bổn công chúa!" Bạch Thu Di kêu rên liên hồi, cáu giận gọi người tới.
Đám thủ hạ của nàng ta đã bị Long Nhị điểm huyệt không thể động đậy, cũng không thể lên tiếng, chỉ có thể đứng yên mà nhìn.
Ông lão và tất cả mọi người đều bị dọa sợ, đồng loạt lui sang một bên. Chẳng ai tin rằng Ngọc Ý lại to gan như thế, dám đánh công chúa ở ngoài đường.
Đúng vậy đó, Ngọc Ý là kẻ bất trị đứng đầu ở Thiên Hòa quốc. Từ nhỏ đã đánh nhau gây gỗ, hay lui tới sòng bạc tửu lâu, chưa từng coi ai ra gì, đánh nhau với công chúa và hoàng tử là chuyện như cơm bữa, sao bọn họ có thể quên được.
Nhưng mà giờ phút này những người đang vây xem lại không có một ai chán ghét Ngọc Ý, thậm chí bọn họ còn đang vỗ tay trong lòng khen hay, ai nấy cũng đều cảm thấy hả giận.
Tứ hoàng tử Bạch Chiến ở cách đó không xa đúng lúc đi ngang qua, nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết thì không khỏi nhíu mày, liền nhấc chân đi về phía bên này.
Kết quả là nhìn thấy Ngọc Ý đang giơ roi quất Bạch Thu Di, Bạch Chiến sững sờ nhưng không tiến lên ngăn cản.
Bình thường nha đầu này được nuông chiều ngang ngược đã quen thói, chưa từng xem hắn là ca ca, ỷ mình được hoàng huynh cưng chiều cho nên luôn chẳng coi ai ra gì, vừa hay có người thay mình dạy dỗ nó.
Thật sự không ngờ, lại là Ngọc Ý.
Hơn nữa, nhìn Ngọc Ý ra tay có vẻ như là muốn đánh cho tới chết, mà Bạch Thu Di chỉ biết kêu thảm thiết, nhưng lại bất động, cũng không tránh né, thật là kỳ quái. Nhưng nhớ đến cảnh tượng xảy ra vào tối ngày hôm qua ở buổi thọ yến, Bạch Chiến liền hiểu rõ chắc chắn là Ngọc Ý đã điểm huyệt Bạch Thu Di.
Bạch Chiến hỏi người bên cạnh: "Huynh đệ, có chuyện gì vậy?"
Người kia chỉ lo nhìn Ngọc Ý đang dạy dỗ thất công chúa, căn bản không nhìn sang bên cạnh: "Có một ông lão không cẩn thận đụng trúng thất công chúa làm bẩn váy của công chú, thất công chúa liền sỉ nhục chửi mắng, còn vung roi đánh ông lão. May mắn là có Ngọc tiểu thư ngăn lại, nếu không thì ông lão đó bị đánh chết tươi rồi."
Bạch Chiến nghe xong liền cau mày, Bạch Thu Di đúng là vô pháp vô thiên, ra tay đánh bách tính ở trên đường thì phải bị dạy cho một trận. Nhìn Ngọc Ý dùng lực đánh Bạch Thu Di, Bạch Chiến đột nhiên cảm thấy Ngọc Ý thật là khí phách, gan dạ.
Hắn không lên tiếng ngăn cản mà thay vào đó là rời khỏi đám người rồi đứng ở một vị trí không xa không gần nhìn khung cảnh náo nhiệt.
Kể từ khi Bạch Chiến bước qua là Long Nhị đã nhận ra, còn nghĩ là nếu như tứ hoàng tử muốn trợ giúp cho thất công chúa, hắn nhất định sẽ không để bọn họ bắt nạt phu nhân. Ai mà ngờ rằng tứ hoàng tử chẳng những không hỗ trợ ngăn cản, thậm chí còn đứng xem kịch vui.
Chỉ cần không phải gây bất lợi cho phu nhân, Long Nhị lười phải quản.
"Được rồi, Ngọc tiểu thư đừng đánh nữa. Nếu như đánh nữa thì sẽ xảy ra mạng người đó, lão già này cũng không muốn bị mất đầu đâu" Ông lão vội vàng can ngăn. Lúc này, Ngọc Ý mới thu rồi lại: "Ông lão yên tâm đi, là ta đánh công chúa, có muốn tính sổ thì cũng phải tìm ta không liên quan gì tới ông. Ông mau về nhà đi"
"Đại ân đại đức của Ngọc tiểu thư, sau này ta sẽ báo đáp." Ông lão lập tức nhặt đồ ở dưới đất lên rồi nhanh chóng đi khỏi.
Không phải là ông ta không có nghĩa khí, mà là trong nhà vẫn còn có lớn có nhỏ chờ mình, nếu như ông ta xảy ra chuyện gì thì lớn nhỏ trong nhà phải làm sao đây. Ngọc Ý lạnh lùng liếc nhìn Bạch Thu Di: "Lần sau nếu như để ta nhìn thấy công chúa ỷ thế hiếp người, ta gặp cô ở đâu một lần thì sẽ đánh cô một lần"
"Ngọc Ý đáng chết, ta sẽ không bỏ qua cho cô đâu!" Bạch Thu Di đau muốn chết đi được, hung tợn thề thốt.
"Được thôi, ta chờ. Ngọc Ý ném cái roi rồi xoay người đi khỏi.
Long Nhị và Nguyệt Nhi lập tức đi theo sau, Bạch Chiến nhấc chân đi đến trà lâu trước mặt, căn bản không có ý muốn quan tâm thất công chúa đang đứng trên đường.
Y phục trên người nàng ta đã bị máu tươi nhuộm đỏ, lại đứng yên ở đó không thể động đậy, tính luôn cả đám thị vệ kia cũng chẳng thể cử động. Cả đám cứ đứng ở trên đường bị mọi người vây xem, nhìn đám người chỉ chỉ trỏ trỏ, Bạch Thu Di oán hận trong lòng.
Dân chúng cũng chỉ đứng từ xa nhìn nhìn, ai cũng không dám bước lên, sợ bị thất công chúa ghi hận.
Ở cách đó không xa, Thượng Quan Hồng Vũ mặc trên người bộ y phục màu trắng đi thẳng tới, vô cùng kinh ngạc: "Thất công chúa, chuyện gì xảy ra với muội vậy?"
"Thượng Quan tỷ tỷ, cứu muội với. Đều là do Ngọc Ý đáng chết đó gây ra, không biết là nàng ta làm gì muội mà muội không thể động đậy được, tỷ mau giúp ta nhanh đi" Bạch
Thu Di ấm ức khóc lóc.
"Được rồi được rồi, muội đừng nóng vội, ta lập tức cho người đưa muội trở về." Thượng Quan Hồng Vũ nói xong liền cởi áo choàng ra khoác lên cho nàng ta, sau đó sai hạ nhân dắt xe ngựa của mình đến, nàng ta và nha hoàn cùng nhau đỡ Bạch Thu Di lên xe.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, trên người muội sao lại toàn máu thế kia?" Thượng Quan Hồng Vũ quan tâm hỏi, cẩn thận đỡ nàng ta ngồi xuống.
"A, đau quá! Đều là do Ngọc Ý, nàng ta lại dám cầm roi quất muội, bây giờ muội lập tức trở về tìm hoàng huynh, muội nhất định phải xin hoàng huynh ngũ mã phanh thây nàng ta ra mới được!" Bạch Thu Di đau đến nhe răng há miệng.
"Đều là nữ tử cả mà, có chuyện gì không vừa lòng thì cứ nói ra, sao có thể ra tay nặng như vậy, muội đường đường là đương kim công chúa" Thượng Quan Hồng Vũ đau lòng nói, cởi áo choàng ra choàng lên cho nàng ta.
Bạch Thu Di oán hận tức giận nói: "Ngày hôm nay dám sỉ nhục muội, sau này muội nhất định phải trả lại cho Ngọc Ý gấp trăm lần"
Thượng Quan Hồng Vũ không nói gì, chỉ nhỏ giọng an ủi nàng ta, xe ngựa chạy thẳng một đường đến hoàng cung.
Thị vệ canh cửa cung vừa nhìn thấy là thất công chúa thì lập tức cho qua, thất công chúa đi thẳng đến thiên điện của hoàng đế.
Lúc này trong thiên điện, hoàng đế đang nghe Ly vương báo cáo kế hoạch cho lễ hoa đào vào mấy ngày sau, kết quả nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, tâm trạng liền tuột dốc.
"Có chuyện gì vậy? Sao lại ầm ĩ như thế?" Hoàng đế lạnh mặt nói.
"Để thần đệ đi xem thử" Ly vương vừa định quay người đi ra ngoài.
"Hoàng huynh, hoàng huynh, có người muốn mưu sát muội, huynh làm chủ cho muội đi!" Bạch Thu Di uất ức chạy vào trong.
Nàng ta vẫn còn chưa thay y phục, y phục trên người sớm đã bị đánh rách bươm, cả người be bét máu, trông vô cùng thê thảm, ai thấy cũng đỡ phải sợ hãi. Là một công chúa luôn luôn kiêu ngạo, giờ phút này là trông giống như là phạm nhân, thật sự khiến hoàng đế và Ly vương kinh ngạc.
Dù sao thì Bạch Thu Di là người nhỏ nhất trong nhóm tỷ muội, bình thường ca ca đều rất chiều chuộng nàng ta, lúc này nhìn thấy Bạch Thu Di máu me khắp người, hoàng đế và Ly vương thật sự rất đau lòng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất