Người đàn ông vừa quay đầu lại thì đúng lúc nhìn thấy Ngọc Ý, còn có Long Nhị bên cạnh cô, hắn ta sợ hết hồn, vội vàng quỳ xuống đất: "Ngọc tiểu thư thật xin lỗi, vừa rồi ta không cố ý nói về ngài, ta chỉ muốn dạy dỗ tên tiểu tử thối này, xin ngài đại nhân đừng tính toán với tiểu nhân, xin hãy tha lỗi cho ta."
Những người đi đường đều nghe thấy những lời hắn ta vừa nói, mọi người dừng lại, bày ra vẻ mặt hóng kịch vui.
Người này đúng là tìm đường chết mà, không biết hiện tại Ngọc Ý được thế tử cưng chiều ra sao à. Tối qua khi tham gia tiệc mừng thọ, ở trước mặt hoàng đế cùng thái hậu đã nở mày nở mặt, vậy mà hắn ta lại dám mở miệng làm nhục cô, thật đúng là tự làm bậy.
Đứa bé kia cũng quỳ xuống đất: "Xin ngài đừng làm tổn thương cha ta."
Ngọc Ý lạnh lùng nhìn về phía đứa bé kia: "Hắn vừa mới dạy dỗ ngươi, ta dạy dỗ hắn chẳng phải rất đúng lúc sao?"
Lời nói vừa thốt ra, tất cả mọi người đều khiếp sợ, quả nhiên vẫn là Ngọc Ý không biết trời cao đất rộng, thô tục phách lối, ngang ngược không nói lý.
"Không, cầu xin ngài đừng làm tổn thương cha ta, cha ta cũng muốn tốt cho ta thôi, mẹ ta vì sinh khó nên đã qua đời, cha chỉ muốn ta phấn đấu đi lên một chút, chỉ là do ta không biết cố gắng, cầu xin ngài bỏ qua cho cha. Sau này, ta nhất định học hành thật giỏi." Đứa trẻ nói xong thì ra sức dập đầu.
Âm thanh bộp bộp khiến Ngọc Ý cũng có chút đau lòng, nhưng cô lại giả bộ, xem ra đứa nhỏ này đã bị dọa sợ rồi.
"Được rồi, tất cả đứng lên đi, đừng động một tý thì lại quỳ, chúng sinh đều bình đẳng, không ai cao quý hơn ai, cũng không ai thấp kém hơn ai, người có quyền thế chẳng qua là vì đầu thai tốt hơn ngươi mà thôi.
Nếu không có xuất thân tốt thì nên dựa vào chính mình, nỗ lực cố gắng, người khác có thể làm được thì ngươi cũng có thể làm được. Một kẻ phế vật như ta cũng có thể náo động kinh thành, trở thành tài nữ, chẳng lẽ ngươi còn không bằng ta sao?" Ngọc Ý tự giễu nói.
Tiểu Lục Tử kích động nhìn về phía Ngọc Ý, không ngờ cô lại nói với mình những lời như vậy.
"Ta, ta có thể đi theo ngài được không?" Tiểu Lục Tử đột nhiên mở miệng hỏi.
"Tiểu Lục Tử, con mau im miệng lại đi. Sao có thể xin đi theo Ngọc tiểu thư, con cũng chỉ là một tiểu tử nghèo thôi. Cha của Tiểu Lục Tử lập tức ngăn cản.
Ngọc Ý liếc nhìn Tiểu Lục Tử, trông cũng chỉ khoảng tám chín tuổi, quần áo trên người rách rưới và vá víu, da ngăm đen, trên mặt bám rất nhiều bụi bẩn, cả người trông lôi thôi lếch thếch, chỉ có duy nhất đôi mắt sáng ngời, kiên định và nghiêm túc.
"Ta nổi tiếng là một phế vật ngu ngốc, ngươi đi theo ta không sợ sẽ bị người khác nói sao?" Ngọc Ý hỏi.
"Không sợ, ngài không phải phế vật ngu ngốc, Phó thế tử làm thơ vẽ tranh cũng đều thua dưới tay ngài, ngài rất lợi hại, ta cũng muốn trở thành người tài giỏi giống như ngài vậy." Tiểu Lục Tử kiên định nói.
"Vất vả chịu khổ mới có thể đứng trên người khác, đi theo ta cũng không quá tốt, ngươi thật sự suy nghĩ kỹ chưa?"
"Ta nghĩ xong rồi, nhà ta nghèo khó, cha con ta sống nương tựa lẫn nhau. Khi ta lớn lên cùng lắm chỉ có thể làm một người chạy việc vặt, nhưng ta muốn học hỏi bản lĩnh của ngài, ta muốn tự mình cố gắng trở thành người bề trên, để cho cha ta được sống cuộc sống tốt hơn, ta cũng không ngại gian khổ, mệt mỏi." Tiểu Lục Tử trước nay chưa từng nghiêm túc như vậy.
Cha của Tiểu Lục Tử nghe vậy thì hai mắt đỏ hoe: "Đứa nhỏ ngốc, cha không muốn con trở thành người bề trên gì cả, ta chỉ cần con làm người bình thường, an ổng mà sống là được rồi."
"Nhưng con không muốn làm người bình thường, người khác có thể làm đại tướng quân, chinh chiến sa trường, giết địch hộ quốc, tại sao con lại không thể chứ?" Tiểu Lục Tử hỏi ngược lại.
"Nhập ngũ rất nguy hiểm, đao kiếm không có mắt, rất nhiều người đều chết trên chiến trường, ngươi không sợ sao?" Đôi mắt phượng của Ngọc Ý tăng thêm vài phần hưng phấn.
"Ta không sợ, ta thà chết trận còn hơn sống cuộc đời tầm thường như vậy." Khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của Tiểu Lục Tử kiên định chưa từng có.
"Được, ta chỉ nói với ngươi thế này, từ nay về sau đi theo ta."
Tiểu Lục Tử không thể tin được: "Có thật không, ngài thật sự đồng ý sao?"
"Đương nhiên. Ta thích người có tham vọng, có hoãi bão, mà ngươi chính là người như vậy" Ngọc Ý hài lòng gật đầu.
"Như vậy sao được, ta cũng chỉ có một đứa con trai thôi?" Cha của Tiểu Lục Tử lập tức ngăn cản.
Ngọc Ý cũng không gấp gáp: "Tiểu Lục Tử, nếu như ngươi muốn đi theo ta thì ta cho ngươi ba ngày để thuyết phục cha ngươi, ba ngày sau ngươi tới phủ thế tử tìm ta. Nếu
không được cũng không sao, ta sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện ngày hôm nay."
"Ta nhất định làm được" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lục Tử trở nên căng thẳng.
Ngọc Ý dẫn Nguyệt Nhi cùng Long Nhị tiếp tục đi dạo, còn Tiểu Lục Tử đưa cha trở về nhà.
Bên cửa sổ trên lầu hai của một quán trà nào đó, một người đàn ông mặc áo xanh lam tình cờ quan sát hết toàn cảnh phía dưới, một chiếc quạt xếp phe phẩy trong tay, trong mắt thoáng qua một tia nghiền ngẫm.
"Người ăn chơi trác táng đệ nhất nước Thiên Hòa cũng có chút thú vị đấy." Bắc Minh Long khẽ nói.
"Điện hạ, hay là để thuộc hạ phái người theo dõi nàng ta?" Thị vệ bên cạnh lên tiếng.
"Không cần, qua mấy ngày nữa là có thể gặp được rồi, lần này đến nước Thiên Hòa lại có niềm vui bất ngờ, chuyến này cũng thật đáng giá." Bắc Minh Long nhếch khóe miệng
mỉm cười.
Ngọc Ý tiếp tục đi về phía trước, nhìn thấy có một đám đông đứng cách đó không xa, còn có vài âm thanh chói tai.
"Đáng chết, lại dám đụng vào bổn công chúa, làm bẩn quần áo của bổn công chúa, ta thấy ngươi đang muốn chết rồi đấy." Thất công chúa Bạch Thu Di kiêu ngạo ương ngạnh, hung hăng quất cây roi trong tay.
"A, xin công chúa tha mạng, thảo dân không cố ý, cầu xin ngài tha cho ta, đều là lỗi của thảo dân" Một ông lão tầm năm mươi tuổi đang quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ. "Nếu ngươi biết mình sai thì nhất định phải bồi thường bộ váy cho bổn công chúa. Bộ váy của bổn công chúa đáng giá ngàn vàng, thảo dân như ngươi đúng là mắt mù, lại dám đụng vào bổn công chúa, là ngươi tự tìm cái chết rồi đấy" Bạch Thu Di lại vung cây roi trong tay một lần nữa.
Tiếng kêu la thảm thiết của ông lão truyền tới, có rất nhiều người vây xem, nhưng không ai dám tiến lên trước.
Thất công chúa nổi tiếng kiêu ngạo ương ngạnh, càn quấy, ngay cả hoàng đế cũng không làm gì được nàng ta, huống chi là những người bình thường này.
Ngọc Ý nhìn ông lão đang lăn lộn trên đất, sắc mặt tối sầm lại: "Đáng chết, lại dám coi mạng người như cỏ rác"
Mắt thấy cây roi của Bạch Thu Di sắp đánh vào người ông lão, Ngọc Ý nhanh chóng xoay người nắm lấy cây roi. "Tại sao lại là ngươi?" Bạch Thu Di tức giận hỏi.
Tối
qua, trong bữa tiệc mừng thọ, Ngọc Ý đã thu hút hết sự chú ý của mọi người, còn hại mình trở nên xấu mặt, giờ phút này nhìn thấy Ngọc Ý, Bạch Thu Di chỉ hận cô muốn chết.
"Không sai, chính là ta, ngươi thân là công chúa mà lại xem mạng người như cỏ rác, chẳng lẽ cái váy tồi tàn kia của ngươi còn đáng giá hơn mạng người sao?" Ngọc Ý tức giận hét lớn.
"Ngọc tiểu thư, ngài không cần phải lo lắng cho ta, ngài mau đi đi, đừng đắc tội với công chúa, đều do ta không cẩn thận làm bẩn váy của công chúa, là ta đáng chết." Ông lão
"Ngọc Ý, ngươi đang muốn xen vào việc của người khác đấy à? Ngày hôm qua, ngươi hại ta xấu mặt, hôm nay ta phải dạy dỗ cho ngươi một bài học." Bạch Thu Di giận dữ hét lớn, chuẩn bị kéo cây roi trở về.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất