Phủ Ly vương.
Sau khi Bạch Tử Huân trở về thì vô cùng tức giận, hắn không bao giờ nghĩ được tại sao Ngọc Ý lại tài hoa hơn người như vậy. Nghĩ đến chuyện cô đã trở nên nổi bật trong buổi tiệc mừng thọ thì hắn lại càng tức giận hơn.
Hắn giận dữ, nhanh chóng cầm roi đi thẳng đến hậu viện, đạp tung cánh cửa phòng lãnh viện.
Lạc mỹ nhân, người không biết mình đã ở đây bao lâu, đột nhiên nhìn thấy Bạch Tử Huân xông vào thì mừng rỡ kích động không thôi.
"Vương gia, ngài đến thăm thiếp phải không? Thiếp cũng biết ngài nhất định sẽ không quên thiếp, thiếp thật sự rất nhớ ngài.." Lạc mỹ nhân khóc lóc chạy tới.
Không còn sự xinh đẹp kiều diễm như ngày thường, sau khi bị tống vào lãnh viện, đồ ăn thức uống đều là đồ thừa do người hầu mang đến, đã rất nhiều ngày chưa tắm rửa, khắp người bốc lên mùi chua thối.
Khi nàng ta vừa đến gần, Bạch Tử Huân đã bày ra vẻ mặt vô cùng chán ghét và ghê tởm, hung hăng đá nàng ta bay ra ngoài.
"A!" Lạc mỹ nhân kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người té ngã trên đất, đau đến mức sắp chết.
Ngay sau đó, Bạch Tử Huân vung cây roi trong tay ra.
Âm thanh bốp bốp vang dội kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Lạc mỹ nhân vang khắp toàn bộ hậu viện, ai nghe thấy cũng đều vô cùng khiếp sợ.
Trong suốt bữa tiệc mừng thọ, Bạch Tử Huân đã phải kìm nén cơn bực bội không thể phát tiết, lúc này, hắn trút hết tức giận và chán ghét lên người Lạc mỹ nhân.
Lạc mỹ nhân đau đớn kêu rên liên tục, nhưng cũng không dám tránh né, đau đớn muốn chết.
Từ khi nàng ta đi theo Ly vương cũng chưa từng thấy vương gia tức giận như vậy, roi đánh vào người trong nháy mắt xuất hiện một vệt máu, có thể thấy Ly vương đã dùng lực mạnh đến thế nào.
Lạc mỹ nhân muốn chạy trốn cũng không dám, nếu nàng ta dám trốn thì chỉ sợ vương gia sẽ lập tức giết chết nàng ta, Lạc mỹ nhân đành phải chịu đựng.
Cho dù hôm nay vương gia có đánh chết nàng ta thì Lạc mỹ nhân cũng tuyệt đối không dám phản kháng, bởi vì Lạc mỹ nhân biết đây là cơ hội duy nhất của mình, nói không
chừng nếu bỏ lỡ lần này thì nàng ta sẽ phải ở lại trong lãnh viện này đến cuối đời.
Một lúc sau, Bạch Tử Huân đã đánh đến mệt mỏi, tức giận vứt cây roi xuống đất, cũng không thèm nhìn Lạc mỹ nhân đang hấp hối, xoay người định rời đi.
"Vương gia, vương gia, thiếp biết lỗi rồi, thiếp là bị Ngọc Ý hãm hại, cầu xin vương gia cho thiếp thêm một cơ hội, thiếp nhất định bằng mọi giá sẽ gây khó dễ cho Ngọc Ý, để nàng ta sống không bằng chết, cho dù phải mạo hiểm tính mạng thì thiếp tuyệt đối cũng sẽ không để cho Ngọc Ý sống tốt." Lạc mỹ nhân căm hận nói.
Nàng ta biết, người mà vương gia ghét nhất chính là Ngọc Ý.
Quả nhiên, Bạch Tử Huân đang chuẩn bị rời đi lập tức dừng lại, quay đầu khinh thường nhìn về phía Lạc mỹ nhân trông như một cái xác không hồn trên mặt đất, cả người bê bết máu thịt, chật vật không tả nổi, nhưng đôi mắt phượng lại chứa đầy sự thù hận, lộ ra sự kiên định.
Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy dỗ nhất, nếu một người phụ nữ đã trở nên tàn nhẫn thì sẽ không thua gì đao kiếm trên chiến trường của đàn ông.
"Được, bổn vương cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi để cho bổn vương thất vọng thì ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!" Bạch Tử Huân bỏ lại một câu rồi lập tức rời đi.
Lạc mỹ nhân nghe được câu này thì hài lòng nhắm hai mắt lại, tia máu bên khóe miệng lộ ra vẻ yêu nghiệt.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sau khi ăn uống no đủ, Ngọc Ý dẫn theo Nguyệt Nhi và Long Nhị dạo phố. Những ngày qua cô đã dành thời gian nghiên cứu thuốc giải cho thế tử, hôm nay thuốc giải đã xong, chỉ cần tìm cơ hội để cho hắn dùng là được.
Hiếm khi không có việc gì, Ngọc Ý muốn ra ngoài thư giãn, nhân tiện cũng đi xem thử tình hình buôn bán trà sữa và salad trái cây trong tửu lâu.
Cô vừa ăn thịt khô vừa đi dạo xung quanh, sau đó nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình không còn vẻ chán ghét, chê bai, khinh thường như trước đây nữa, ngược lại còn có chút kích động, khiếp sợ và không thể tin được.
"Nguyệt Nhi, có phải trên mặt ta dính lọ không? Tại sao mọi người nhìn thấy ta đều giống như nhìn thấy quỷ thế?" Ngọc Ý kinh ngạc hỏi.
Nguyệt Nhi vội vàng nhìn về phía tiểu thư nhà mình, sắc mặt vẫn âm trầm như vậy, nghiêm túc cẩn thận nhìn một lần: "Không có, tiểu thư.
"Vậy thì tại sao chứ?"
"Phu nhân, chắc hẳn tin tức về tiệc mừng thọ hôm qua đã lan truyền ra ngoài, ngài từng là một phế vật ngu ngốc nhưng đột nhiên lại trở thành một thiên tài làm thơ, vẽ tranh cũng xuất sắc, mọi người thấy ngài đương nhiên sẽ kích động, đây là phản ứng bình thường thôi. Ngài bình tĩnh, cứ bình tĩnh" Long Nhị giải thích.
"Thì ra là vậy." Ngọc Ý đã hiểu rõ.
Trước đây, mỗi lần cô đi đến đâu đều gây chấn động kinh thành, đương nhiên đều không phải là chuyện gì tốt, hôm nay đột nhiên trở nên có tài hoa thì tự nhiên tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy kinh ngạc rồi.
"Vậy đi thôi." Ngọc Ý đi thẳng về phía trước.
Một ông chủ của tửu lâu phía trước kích động đi tới: "Ngọc tiểu thư, có thể nhờ cô giúp một việc được không?"
Ngọc Ý liếc nhìn hắn ta một cái: "Chuyện gì?"
"Tửu lâu của ta còn thiếu một tấm biển hiệu, nghe nói tối hôm qua trong tiệc mừng thọ của Phó lão phu nhân, ngài làm thơ rất hay, có thể nhờ ngài giúp ta đề hai câu thơ được không? Ta nhất định sẽ hậu tạ." Ông chủ lên tiếng.
"Cái này à, chuyện nhỏ thôi." Ngọc Ý liếc nhìn tửu lâu sau lưng ông chủ, là một nhà hàng ba tầng cổ kính, bên trong bày biện đầy những vò rượu trên quầy.
Những người qua đường khác cũng sôi nổi vây xem, dù sao tối hôm qua mọi người cũng chỉ nghe nói thôi, tất cả đều tò mò liệu Ngọc Ý có thực lực như vậy không? "Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, thiên bôi bất như tiểu tửu hảo." Ngọc Ý thuận miệng ngâm thơ.
Ông chủ nghe xong thì ánh mắt thẳng tắp: "Được, được lắm, thật sự phù hợp với bảng hiệu của tửu lâu, ta sẽ tìm thợ thủ công đến điêu khắc biển hiệu treo ở trước cửa" "Ông chủ hài lòng là được rồi." Ngọc Ý thản nhiên mỉm cười, chuẩn bị rời đi.
"Ngọc tiểu thư, xin chờ một chút." Ông chủ ôm hai vò thượng hạng rượu đưa tới: "Đa tạ Ngọc tiểu thư đã tặng thơ, đây là một chút lòng thành, mong rằng Ngọc tiểu thư sẽ không chê bai."
"Làm sao đây, ông chủ cũng quá khách khí rồi. Long Nhị cầm đi, đa tạ ông chủ" Ngọc Ý rất tao nhã lễ độ, vô cùng lễ phép.
Cho đến khi ba người bọn họ đã đi xa, chủ tiệm lập tức sai người viết xuống, sau đó đi tìm thợ mộc giỏi để khắc một tấm bảng hiệu.
Những người khác cũng trợn tròn mắt, không ngờ Ngọc Ý thật sự tặng thơ, hơn nữa còn xuất khẩu thành thơ, thật sự quá lợi hại.
Theo dọc đường đi, có mấy người đến xin Ngọc Ý tặng thơ, Ngọc Ý cũng không hề sốt ruột, khiêm tốn hồi đáp, sau đó cô được tặng lại rất nhiều đồ vật này nọ.
Cô không còn là kẻ kiêu ngạo và ương ngạnh như ngày thường, vào giờ phút này, Ngọc Ý rất khiêm tốn lễ độ, lễ phép khách khí, mọi người đều khiếp sợ và bất ngờ, lập tức thay đổi cách nhìn về Ngọc Ý.
Trong tay Long Nhị và Nguyệt Nhi đều đã cầm đầy đồ: "Tiểu thư, hay là chúng ta trở về trước đi, nếu có người còn hỏi xin thơ thì thật sự không thể cầm nổi nữa đâu" Nguyệt
Nhi cười khổ.
Vốn dĩ cũng rất vui mừng, tiểu thư tài giỏi như vậy, mọi người cũng đều rất thích, còn xin tiểu thư tặng thơ, nhưng mà cũng đáp lễ lại quá nhiều đồ vật rồi.
"Thật hiếm khi ta mới được tẩy trắng, làm sao có thể rời đi như vậy. Long Nhị, ngươi đi thuê một chiếc xe ngựa tới, mang hết đống đồ này đi, nói không chừng chúng ta đi một vòng thì có lẽ xe ngựa cũng sẽ chứa đầy ắp đồ đấy" Ngọc Ý nói đùa.
"Vâng ạ." Long Nhị lập tức đi làm.
Long Nhị đánh xe ngựa chạy tới, đúng lúc nghe được câu này, tức giận đến mức mặt đen lại, đang định dạy dỗ cho người kia một bài học thì lại bị Ngọc Ý ngăn cản. "Ngọc Ý?" Tên tiểu hài tử kia kinh ngạc kêu lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất