Ngọc Ý trong tiệc mừng thọ đã gây náo động toàn bộ kinh thành, mọi người đều bàn tán sôi nổi, một truyền mười, mười đồn trăm, chỉ trong một đêm, Ngọc Ý đã rửa sạch danh tiếng ngu ngốc của bản thân, được người đời gọi là tài nữ đệ nhất kinh thành.
Lúc đầu, có đánh chết thì mọi người cũng không tin, nhưng có rất nhiều người tham dự tiệc mừng thọ, cũng có vô số người hầu làm việc vặt, tất cả đều tận mắt nhìn thấy, đặc biệt là khi Ngọc Ý làm thơ và vẽ tranh chiến thắng Phó Vệ Hằng. Phó Vệ Hằng chính là đương kim Phó thế tử, em họ của hoàng đế, cháu họ của thái hậu, hắn đã thua, vậy thì chuyện kia nhất định là thật rồi.
Kinh thành to lớn như vậy đột nhiên bùng nổ, một phế vật ngu ngốc bỗng nghịch tập trở thành người tài hoa, còn điều gì có thể bùng nổ hơn thế này nữa chứ?
Vào giờ phút này, ở phủ thế tử.
Tất cả người làm đều đứng nhìn Liêu Tinh và Long Nhị, nghe bọn họ nói phu nhân đã thắng Phó Vệ Hằng thế nào tại tiệc mừng thọ của Phó lão phu nhân, toàn bộ đều kích động không thôi.
"Ta cũng biết phu nhân của chúng ta tuyệt đối không phải người bình thường, nhìn thấy trà sữa và sữa chua trái cây do nàng làm, thật đúng là cao thủ." Một tên người làm thán phục nói.
"Ngươi đúng là cái đồ tham ăn, suốt ngày chỉ biết ăn thôi."
"Đồ ăn thì sao chứ? Thức ăn của phu nhân mỗi ngày đều kiếm được rất nhiều tiền ở tửu lâu của thế tử, đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được" "Nói cũng đúng, thế tử của chúng ta thông minh sáng suốt như vậy, đương nhiên cưới được người cũng không hề kém cỏi. Ta quyết định nữ thần trong lòng sau này sẽ không còn là Thượng Quan Hồng Vũ nữa mà chính là phu nhân của chúng ta"
"Đúng rồi, mặc dù Thượng Quan Hồng Vũ là đại tỷ khuê tú, nhưng lúc nào cũng cao cao tại thượng, làm sao bình dân thoải mái như phu nhân của chúng ta, có đồ ăn thức uống ngon cũng đều chia sẻ cho chúng ta."
"Không sai, xem sau này còn ai dám nói phu nhân của chúng ta là phế vật ngu ngốc nữa, đây tuyệt đối là một cái tát vào mặt, Ly vương nhất định sẽ hối hận đến chết.
Long Nhị nghe thấy sự ngưỡng mộ và tán thưởng của mọi người dành cho Ngọc Ý, thậm chí còn kích động hơn so với sự sùng bái của hắn.
Long Tứ bước đến, kéo Long Nhị sang một bên: "Long Nhị, bình thường ta đối xử với ngươi không tệ, ngươi có thể nói với phu nhân, sau này để ta đi theo nàng được không?"
Long Nhị lập tức giậm chân, lùi ra xa: "Ta với ngươi không quen thân, nếu phu nhân đã chỉ đích danh ta thì có nghĩa là nàng chướng mắt ngươi, tốt nhất ngươi nên từ bỏ suy nghĩ kia đi."
"Ngươi đó, ý của ngươi là gì hả? Cái gì mà chướng mắt ta, ta cũng không tệ hơn ngươi, không giúp thì thôi, ngày mai ta sẽ tự tiến cử mình." Long Tứ tức giận rời đi.
Mọi người lập tức hâm mộ Long Nhị, tất cả đều tâng bốc lấy lòng hắn, điều này khiến Long Nhị vô cùng hưởng thụ, hắn đột nhiên cảm thấy mình đi theo phu nhân còn oai phong hơn đi theo thế tử.
Trong phòng, Ngọc Ý và Vu Kì Thiên đã rửa mặt xong, bởi vì đã ăn uống quá no trong buổi tiệc mừng thọ, Ngọc Ý không muốn lập tức đi ngủ nên bắt đầu tập luyện yoga trên giường.
Vu Kì Thiên nhìn động tác kỳ quái của cô thì có chút khó hiểu: "Nàng đang làm gì vậy?"
"Luyện yoga, buổi tối ăn no quá, tiêu hóa xuống, đây là rèn luyện thân thể dẻo dai, có thể giữ gìn vóc dáng cho phụ nữ" Ngọc Ý giải thích.
Lúc này, Vu Kì Thiên mới hiểu được, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người giữ dáng như vậy, động tác quả thực cũng có chút kỳ quái. Nhìn Ngọc Ý cuộn tròn cả người lại như quả bóng, Vu Kì Thiên đứng dậy đi đến án thư, cầm giấy bút lên bắt đầu vẽ tranh.
Vu Kì Thiên vẽ được vài nét thì dừng lại, liếc nhìn Ngọc Ý, sau đó tiếp tục vẽ.
"Thế tử, chàng đang vẽ ta sao?" Ngọc Ý bắt đầu có hứng thú.
"Ừ, hôm nay nàng đã vẽ một bức họa cho ta, ta cũng nên vẽ tặng nàng một bức xem như trả lễ." Vu Kì Thiên trả lời.
"Được, vậy thế tử cần phải vẽ ta xinh đẹp một chút đấy" Ngọc Ý cười nói.
"Không thành vấn đề"
"Thế tử, hôm nay có phải ta đã giúp chàng nở mày nở mặt không?" Ngọc Ý đắc ý nói.
"Quả thực như thế." Vu Kì Thiên nhớ đến dáng vẻ kinh tài tuyệt thế của cô hôm nay thì cũng không nhịn được nhếch khóe miệng lên.
"Ha ha, vậy chàng nhất định phải để mắt đến ta, cẩn thận ta bị người khác đào góc tường đấy"
Vu Kì Thiên buông tay xuống, đi về phía Ngọc Ý, bàn tay nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng mình, cúi đầu hôn lên trán đối phương: "Nhất định, nếu ai dám cướp người phụ nữ của ta thì ta nhất định giết sạch ba đời tổ tiên nhà hắn.
Đơn giản thô bạo, ngang ngược độc đoán.
Ngọc Ý vô cùng hài lòng: "Ui nha, thế tử, chàng mau buông ta ra, ta không chịu được nữa"
Cô còn đang tập yoga, hai tay chống trên mặt đất, động tác toàn thân giống như con ếch vậy, đột nhiên bị Vu Kì Thiên ôm vào lòng, Ngọc Ý nhất thời mất đi sức lực. "Không sao, nếu nàng ngã thì ta sẽ đỡ nàng." Vu Kì Thiên tiện tay ôm cô vào lòng.
Ánh nến chiếu trên mặt Ngọc Ý, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần kia càng thêm quyến rũ, mị hoặc, nhỏ nhắn mà tinh xảo, đôi mắt phượng trong veo sáng ngời, nụ cười đơn thuần thanh khiết, giống như đóa hoa sen xanh vươn lên trong bùn lầy, khiến trái tim của Vu Kì Thiên thật sự rung động.
"Hôm nay sao lại như vậy? Nếu nàng không thích thì có thể trở lại dáng vẻ như trước?" Vu Kì Thiên vẫn không nhịn được nên hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Ngọc Ý lưu lạc hơn mười mấy năm, vẫn luôn mang tiếng là một phế vật ngu ngốc không ra gì, nếu không phải hôm nay cô như vậy thì e rằng Vu Kì Thiên cũng sẽ chỉ cho rằng cô biết chút y thuật và có chút đầu óc kinh doanh mà thôi.
Ngọc Ý mỉm cười ngọt ngào nhìn Vu Kì Thiên với đôi mắt như hắc diệu thạch: "Ta mang tiếng xấu ngàn năm cũng không thành vấn đề, nhưng bọn họ đã làm nhục thế tử, ta nhất quyết không cho phép người khác làm nhục người đàn ông của ta, hơn nữa cũng bởi vì ta mà thế tử mới phải tranh luận cùng bọn họ.
Lời giải thích đơn giản nhưng vô cùng tình thâm.
Cô đã ngụy trang nhiều năm, không bao giờ quan tâm đến danh tiếng của bản thân, nhưng hôm nay bởi vì mình bị làm nhục mà tức giận dạy dỗ cho Phó Vệ Hằng một bài học.
Đây là lần đầu tiên có người bảo vệ hắn như vậy, bất chấp tất cả, cho dù phải tháo bỏ lớp ngụy trang của bản thân. Người đầu tiên quan tâm đến cảm xúc của hắn như vậy, dù chỉ là để hắn không tức giận.
Ngọc Ý như thế thật sự khiến Vu Kì Thiên cảm động, càng rung động hơn.
"Ngọc Ý, cảm ơn nàng"
Cho dù Vu Kì Thiên đã lớn như vậy nhưng Ngọc Ý là người đầu tiên mà hắn nói cảm ơn, hơn nữa còn nói điều đó rất nhiều lần.
"Thế tử ngốc, chàng khách sáo với ta làm gì, không phải chàng cũng bảo vệ ta sao? Nếu muốn cảm ơn ta, vậy thì lấy thân báo đáp đi." Ngọc Ý trêu ghẹo nói.
Vừa dứt lời, Vu Kì Thiên đã dùng hai tay to lớn của mình ôm lấy đầu cô, cúi đầu hôn Ngọc Ý.
Lưu luyến tình thâm, vô cùng dịu dàng và tình cảm.
Hắn thật sự yêu Ngọc Ý, vì cô không màng tất cả bảo vệ mình, vì sự quan tâm và lo lắng của cô dành cho hắn, và còn vì cô đã tháo bỏ lớp ngụy trang để ra mặt cho mình.
Nếu không phải yêu thật lòng thì làm sao có thể vì một người mà từ bỏ hình tượng bao nhiêu năm?
Người như cô đã khiến Vu Kì Thiên cảm động, xúc động và động lòng.
Vào giờ khắc này, Vu Kì Thiên không suy nghĩ mình có thể sống được bao nhiêu năm, càng không quan tâm đến tất cả chuyện trong thiên hạ, hắn chỉ muốn hôn cô, yêu cô, cưng chiều người trong lòng đến tận xương tủy.
Cả người bị sự dịu dàng làm cho mộng mị, cảm nhận được nụ hôn nhẹ nhàng của thế tử giống như gió xuân tháng ba lướt qua đôi môi mỏng của cô, lướt qua đầu trái tim, cuối cùng hóa thành cảm động và rung động ban đầu.
Trong căn phòng rộng lớn, ánh nến phản chiếu bóng hai người đang ôm hôn nhau, tạo nên bầu không khí ấm áp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất