Đôi mắt đen thăm thẳm của hoàng đế khế nheo lại, đánh giá Ngọc Ý. Vào lúc này, cô đang cầm một cái chân giò heo ăn, tướng ăn vô cùng thô tục, trên khóe miệng còn dính nước canh, hai mắt nhìn chằm chằm vào bàn đồ ăn, cũng không thèm ngẩng đầu lên.
Nếu vừa rồi không phải tận mắt nhìn thấy cô vẽ tranh, chỉ sợ có đánh chết hắn thì hắn cũng không tin những nét vẽ sinh động như vậy lại do bàn tay cô tạo nên.
Nha đầu này quả nhiên không tầm thường, chỉ cần vài nét vẽ đã có thể khắc họa tinh túy, xem ra trước đây hắn đã đánh giá thấp về cô.
"Chỉ riêng tranh vẽ thì ta cảm thấy Ngọc tiểu thư đã vẽ đẹp hơn rồi." Phó lão phu nhân không tiếc lời khen ngợi.
Sắc mặt Phó Vệ Hằng tối sầm lại: "Cửu mẫu, cháu là cháu trai của người mà?"
"Đương nhiên quan hệ huyết thống không thể giả rồi. Nhưng ta nhìn việc không nhìn người, ta chỉ nói kỹ năng vẽ tranh của Ngọc tiểu thư quả thực cao hơn một bậc. Ta có thể nhận ra đây không phải là trình độ thật sự của cháu, lần sau khi đang vẽ tranh thì đừng kiêu ngạo và xốc nổi nữa, bình tĩnh lại." Phó lão phu nhân giải thích.
Bà ta đã nhìn Phó Vệ Hằng khôn lớn, đối với bản lĩnh và tài nghệ của hắn cũng nắm rõ như lòng bàn tay, cũng biết tiểu tử này có mối ân oán với Vu Kì Thiên, vừa rồi có lẽ là do tức giận nên mới mất tiêu chuẩn như thế.
Phó Vệ Hằng bày ra vẻ mặt chán nản và thất vọng, đặt hy vọng lên người bệ hạ và thái hậu.
"Trẫm đồng ý với cách nói của di nương, chỉ xem hai bức tranh này thì quả thực của Ngọc Ý đẹp hơn." Hoàng đế lên tiếng.
Thái hậu cũng không cần nói nữa, thắng bại đã định rồi.
Mọi người lại càng trợn tròn mắt, vào giờ phút này, ánh mắt mà bọn họ nhìn Ngọc Ý không còn sự giễu cợt, khinh thường, chê bai hay chán ghét như lúc trước nữa... mà là khiếp sợ, vui mừng, thậm chí còn có thêm vài phần ngưỡng mộ.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể ngờ được một kẻ phế vật ngu ngốc bất tài, ăn chơi trác táng bậc nhất nước Thiên Hòa lại lợi hại như vậy, có thể thắng Phó Vệ Hằng hai lần, quả thực khiến người ta cảm thấy chấn động.
Bạch Chiến nãy giờ vẫn luôn giữ im lặng, lúc này ánh nhìn về phía Ngọc Ý cũng thay đổi, nha đầu này tuyệt đối đang giả heo ăn thịt hổ, thâm tàng bất lộ.
Cô biết y thuật, cũng biết kinh doanh buôn bán, làm thơ cũng lợi hại như vậy, thậm chí còn biết vẽ tranh, tài nghệ của Phó Vệ Hằng đã thuộc hàng xuất sắc nhất ở kinh thành này rồi, nhưng Ngọc Ý lại có thể dễ dàng đánh bại hắn, đây quả là thực lực đáng gờm.
Nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế của Ngọc Ý, ánh mắt hiện tại của Bạch Chiến cũng đã thay đổi. Không còn kinh thường chê bai Ngọc Ý nữa, ngược lại còn kinh ngạc vui mừng, thậm chí có thêm mấy phần ngưỡng mộ, lại có thêm chút ngại ngùng.
Ngọc Ý nhìn về phía Phó Vệ Hằng: "Phó thế tử, hôm nay đã tỷ thí hai lần, ta cũng mệt mỏi rồi, không bằng chúng ta hẹn thi đấu vào một ngày khác vậy?"
"Hứ, nói như thể bổn thế tử muốn thi đấu với ngươi. Vốn dĩ ta còn có việc nên mới không muốn cùng ngươi lãng phí thời gian ở chỗ này thôi" Sắc mặt của Phó Vệ Hằng vô cùng khó coi, hừ nói, hành lễ cùng hoàng đế và thái hậu rồi lập tức rời đi.
Hắn làm gì mà không có thời gian, chỉ là không dám so tài nữa. Nếu như tiếp tục thua dưới tay người phụ nữ đáng ghét này thì về sau hắn sẽ rất mất mặt.
Rõ ràng nói cái gì cũng không biết, nhưng không nghĩ lại tài giỏi như vậy, thậm chí còn lợi hại hơn cả mình, có thể thấy người phụ nữ đáng ghét này đã cố ý, quả nhiên cùng một giuộc với Vu Kì Thiên, đều thích ngấm ngầm giở trò, thật đáng ghét.
Trong lòng Phó Vệ Hằng thầm mắng chửi Ngọc Ý cùng Vu Kì Thiên gần chết, nhưng người lại nhanh chóng biến mất chẳng thấy tăm hơi.
"Tên tiểu tử thối này hiếm khi bị người khác làm cho thiệ thòi, chuyến đi hôm nay của trẫm cũng không tệ" Hoàng đế bật cười thành tiếng.
Phó Vệ Hằng từ nhỏ đã là một tiểu tử lưu manh chẳng sợ gì cả, cho dù là hoàng đế thì Phó Vệ Hằng cũng không e ngại, còn luôn chơi xấu khiến hoàng để không thể làm gì hắn, không ngờ hôm nay Ngọc Ý lại có thể chế ngự được tên tiểu tử lưu manh này.
"Hằng Nhi từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, hiện tại chịu chút thất bại cũng không phải chuyện xấu gì, có như vậy thì hắn mới không ngửa cổ lên tận trời cao." Thái hậu cũng nói
hùa theo trêu ghẹo.
Phó lão phu nhân vô cùng đồng ý: "Đúng vậy, tên tiểu tử thối này chắc hẳn sẽ trở về chăm chỉ đọc thi thư, hẳn là người chưa bao giờ chịu khuất phục người khác"
Liếc nhìn Ngọc Ý, trong mắt Phó lão phu nhân tràn đầy sự hài lòng cùng tán thưởng, nha đầu này không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, bình thường không có biểu hiện đặc biệt nhưng khi làm lại khiến mọi người kinh ngạc, nổi bật gây chú ý nhưng lại không hề kiêu ngạo, quả nhiên không tệ.
Phó lão phu nhân là người thông minh, đương nhiên nhận ra được vừa rồi Ngọc Ý đã giữ thể diện cho Phó Vệ Hằng, nếu như tiếp tục thi đấu thì chỉ sợ Phó Vệ Hằng sẽ thua đến không còn mặt mũi nào.
So với tài hoa và sự quyết đoán của mẹ cô thì cô càng thêm thông minh và giảo hoạt hơn, quả nhiên là một người tuyệt vời.
Ngọc Ý trở thành tâm điểm trong buổi tiệc mừng thọ, cô cũng vô cùng hài lòng với những món ăn hôm nay, sau khi kết thúc thì cùng Vu Kì Thiên rời đi.
Những người khác lại như vừa nuốt phải con ruồi vậy, khỏi phải nói càng thêm khó chịu trong lòng, mọi người vốn tưởng rằng có một cơ hội tốt như vậy để biểu hiện, kết quả tất cả đều bị Ngọc Ý cướp đi hào quang, hơn nữa còn tuyệt đối bị đánh bại.
Nếu là một người bình thường thì cũng không thành vấn đề, nhưng Ngọc Ý lại là một kẻ ngu ngốc ăn chơi trác táng nổi tiếng ở nước Thiên Hòa, một người vô dụng, chẳng học hành gì cả lại đột nhiên trở thành thần đồng trong thơ ca, thậm chí còn vẽ tranh cực kỳ đẹp, điều này khiến mọi người cho đến khi buổi tiệc mừng thọ kết thúc cũng không thể nào tin nổi, thậm chí hoài nghi bản thân đã tham dự vào một buổi tiệc giả nữa.
Đặc biệt là sắc mặt của Bạch Tử Huân lúc sắp rời đi vô cùng khó coi, hắn đã từng chán ghét, chê bai, khinh bỉ kẻ ngu ngốc kia, không ngại làm trái ý bệ hạ chỉ vì muốn ly hôn với người phụ nữ vô dụng đó, thế mà cô lại là một nhân tài tuyệt thế như vậy, đây quả thực là một cái tát mạnh vào mặt hắn.
Ngọc Ý chết tiệt, thật sự đúng là người phụ nữ có tâm tư độc ác.
Trên xe ngựa.
Ngọc Ý dựa vào lòng Vu Kì Thiên, vui vẻ cầm hộp gấm: "Thế tử, chàng nhìn xem, đây là bánh ngọt mà Phó lão phu nhân căn dặn người làm cho ta đấy, mùi vị rất ngon." "Nếu nàng thích thì ta sẽ mời đầu bếp của Phó phủ về." Vu Kì Thiên cưng chiều nói.
"Đừng, thế tử, cho dù chàng có tiền cũng đừng tiêu như vậy, ta cũng không muốn Phó lão phu nhân tốt bụng tặng bánh ngọt cho ta nhưng xoay người lại thì chàng lại đi cướp đầu bếp nhà họ, đây không phải là hành động của quân tử." Ngọc Ý vội vàng can ngăn đối phương.
"Được, tất cả đều nghe lời phu nhân"
"Thế tử đồng ý với ta, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không được tức giận. Đối với những người không đáng không liên quan kia, cho dù bọn họ làm nhục ta cũng không thành vấn đề, cùng lắm chỉ nói vài câu thôi, ta có rất nhiều cách đối phó với bọn họ, Nếu chàng bị đám người kia chọc tức đến thân thể thì chẳng phải ta sẽ càng bận bịu hơn sao?" Ngọc Ý quan tâm nói.
"Nàng là người phụ nữ của ta, ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào bất kính với nàng" Vu Kì Thiên ngang ngược bao che.
"Ta biết thế tử quan tâm ta, nhưng ta càng quan tâm đến sức khỏe của chàng hơn. Nếu như chàng không khỏe thì ta sợ sẽ phải tốn thêm nhiều công sức để nghiên cứu thuốc
giải cứu chàng, cho nên nếu muốn tốt cho ta thì chàng phải bảo đảm bản thân luôn khỏe mạnh."
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và quan tâm của cô, Vu Kì Thiên vô cùng cảm động, trên đời này ngoài trừ cô ra thì còn có ai lại quan tâm đến thân thể của hắn nhiều như vậy chứ. "Được, ta hứa với nàng."
"Vậy thì ta yên tâm, lăn lộn lâu như vậy, ta cũng mệt mỏi rồi. Thế tử, ta ngủ một chút, khi nào đến nơi thì gọi ta dậy." Ngọc Ý trực tiếp dựa vào bả vai của Vu Kì Thiên. "Ngủ đi" Vu Kì Thiên vòng tay qua ôm lấy bả vai cô.
Nhìn Ngọc Ý nhanh chóng ngủ thiếp đi, nụ cười trên gương mặt của Vu Kì Thiên càng sâu hơn, hắn duỗi tay lấy bức họa Ngọc Ý đã vẽ cho mình ra, ngắm nhìn thế nào cũng đều cảm thấy hài lòng.
Không ngờ nha đầu này không cần nhìn mình mà cũng có thể vẽ đẹp đến vậy. Đây là lần đầu tiên có người vẽ tranh chân dung cho hắn, Vu Kì Thiên vô cùng nâng niu và quý
Ngọc Ý, kiếp này có thể cưới được nàng chính là vinh hạnh của ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất