Những cô gái khác nghe vậy, tất cả họ đều si mê nhìn Vu Kì Thiên.
Thế tử vừa đẹp trai lại vừa yêu chiều phụ nữ như vậy thật sự không nhiều, có thể nói là cực phẩm nhân gian, quả nhiên tất cả đàn ông tốt đều là đàn ông nhà người ta.
Mặc dù người ta đồn rằng Vu Thế tử cay nghiệt, khát máu, tàn nhẫn, quyết đoán, nhưng chỉ cần nhìn vào việc hắn sủng Ngọc Ý như vậy, thì đã có vô số người hâm mộ, khiến tất cả các cô gái ngưỡng mộ không thôi.
Phó Vệ Hằng tỏ vẻ khó chịu và khinh thường: "Thật đúng là không biết xấu hổ, sủng thiếp mà cũng nói được quang minh chính đại như vậy, bổn thế tử trông ngươi không có tiền đồ đâu"
"Phó Thế tử nên tập trung vào việc vẽ tranh, cẩn thận không lại thua ta lần nữa." Ngọc Ý từ tốn nói.
"Mẹ, bổn thế tử sẽ không thua ngươi, còn cái con đàn bà đen đúa ngươi, sao lại gả cho Vu Kì Thiên? Trong mắt thiên hạ hắn là quái vật, địa ngục Diêm la, giết người như ngoé, đáng sợ hơn ác quỷ. Đừng nói ngươi gả cho với Vu Kì Thiên vì tình yêu đích thực, bổn thế tử không tin đâu." Phó Vệ Hằng bĩu môi.
Đây là câu hỏi hiểm hóc, hắn ta muốn xem người phụ nữ đen đúa này trả lời như thế nào.
Hoàng đế ở trên ghế cao cũng nhìn sang, hắn cũng muốn biết câu trả lời của Ngọc Ý, ban đầu cô gả cho Vu Kì Thiên thật sự chỉ là trùng hợp hay còn có ẩn tình gì khác.
"Ngươi nói đúng. Đương nhiên ta lấy Thế tử không phải vì tình yêu đích thực gì cả, bởi vì ta thèm muốn sắc đẹp của Thế tử. Lúc đó, ta uống quá chén trong tửu lâu, liền đụng trúng Thế tử, ta đã yêu Thế tử ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Có lẽ đây là số phận, trong đám đông tìm kiếm hắn trăm ngàn lần, nhưng người đàn ông này lại ở nơi ánh sáng không tới được, có lẽ đang nói về ta và Thế tử.
Trong mắt thiên hạ, hắn là một quái vật lạnh lùng khát máu, liên quan gì đến ta, chỉ cần Thế tử đối xử tốt với ta là được, mà mỗi tháng Thế tử còn cho ta mười vạn lượng tiền tiêu vặt, ghen tị đi, đố kỵ đi. Ngọc Ý khoe khoang.
Đám quan lại càng thêm kinh ngạc, Ngọc tiểu thư này đúng là xuất khẩu thành văn, thậm chí còn có thể dùng thơ giải thích, tài nghệ này có lẽ cũng không kém hơn kinh thành đệ nhất tài nữ Thượng Quan Hồng Vũ.
"Mười vạn lượng, một tháng tiền tiêu vặt, Vu Kì Thiên, ngươi bị ngu sao?" Phó Vệ Hằng kinh ngạc không dám tin hỏi.
Những người khác đều trợn to mắt, miệng có thể nhét mấy cái trứng gà, Vu Thế tử quá hào phóng rồi, mười vạn lượng, quá hào phóng, đúng là là sủng Ngọc Ý lên trời.
Màn ân ái này đúng là sặc mùi tiền.
Ngay cả Bạch Tử Huân cũng bị sốc, số tiền hắn ta đưa cho hậu viện mỗi tháng chỉ cỡ một trăm lượng, nhưng Vu Kì Thiên lại cho hẳn mười vạn lượng, đúng, là không so sánh thì không có đau thương.
Vẻ mặt của Vu Kì Thiên lạnh nhạt: "Ta có tiền thì ta sủng nàng ấy, cứ sủng nàng ấy đấy, ngươi có ý kiến à.
Phó Vệ Hằng sốc toàn tập, hừ một tiếng: "Vu Kì Thiên, ta nghĩ ngươi không chỉ mù mắt, mà tim cũng mù quáng.
"Ta vui lòng" Vu Kì Thiên lạnh lùng thốt ra một câu.
"Chậc chậc, không ngờ Vu Kì Thiên lại bị rơi vào tay một người xấu đau xấu đớn, thật đáng thương." Phó Vệ Hằng đồng cảm.
"Phó Thế tử, ngươi có thời gian tám chuyện, thì chi bằng nhanh chóng vẽ tranh đi, thời gian một nén hương sắp hết rồi." Ngọc Ý nhắc nhở hắn ta.
Phó Vệ Hằng liếc nhìn cây nhang, thực sự đã cháy hơn một nửa, hắn ta không thèm nói nhảm với họ nữa, bắt đầu vẽ ngay lập tức.
Chỉ là vừa rồi bị Vu Kì Thiên và Ngọc Ý liên tục nhét cơm chó, sao Phó Vệ Hằng có thể bình tĩnh được.
Tiền tiêu vặt hàng tháng cho con nhóc xấu xí này là mười vạn lượng, có vẻ như Vu Kì Thiên rất giàu có. Lúc đầu, Vu Kì Thiên tìm hắn mời cùng đầu tư vào Thiên Hạ Lâu, nhưng bị Phó Vệ Hằng từ chối, nói rằng hắn ta địa vị cao quý không thèm làm thương nhân đâu, mất giá.
Hôm qua khi Phó Vệ Hằng trở lại, nghe nói là Thiên Hạ Lâu đã tung ra trà sữa và trà trái cây, doanh số bán hàng rất tốt, mỗi ngày kiếm được rất nhiều, lúc này, Phó Vệ Hằng hối hận vô cùng, sớm biết vậy thì hắn ta đã mua cổ phiếu.
Thời gian từng chút một trôi qua, đầu óc Phó Vệ Hằng lùng bà lùng bùng, không còn tâm trí vẽ tranh nữa nên tùy tiện vẽ. Hắn ta không tin rằng vài nét bút tùy tiện của Ngọc Ý có thể thắng được hắn ta.
Còn ở bên đây Ngọc Ý ăn uống say sưa, có thể nói là tuỳ tiện, cầm một cái giò heo kho tàu mà gặm.
"Phó thế tử, hết thời gian rồi." Tô công công nói.
Lúc này Phó Vệ Hằng mới đặt bút xuống, đắc ý nhìn Ngọc Ý: "Con xấy xí, ngươi chờ thua đi."
Ngọc Ý mặc kệ, tiếp tục ăn giò heo, hương vị có thể so sánh với khách sạn năm sao hiện đại, ăn đúng là sướng.
Vu Kì Thiên nhìn miệng đầy nước sốt của cô, bất đắc dĩ cười cười, đưa tay lấy khăn tay nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cô.
Động tác rất nhẹ nhàng và cẩn thận.
Mọi người sững sờ, đều hâm mộ vô cùng, Vu Thế tử thế mà lại lau miệng cho Ngọc Ý, bọn họ không hoa mắt chứ.
Gân trên trán Bạch Tử Huân khẽ giật lên, nhìn người con gái mà hắn từng khinh thường, được Vu Kì Thiên nâng niu như bảo bối, hắn tức tối, bực bội vô cùng, càng khinh thường Ngọc Ý hơn.
"Tự mình không có tay à, không biết lau sao?" Bạch Tử Huân hừ một tiếng.
Ngọc Ý nhướng mày nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn ta đen thui, cô vô cùng đắc ý: "Ta tình nguyện để Thế tử lau cho ta đấy, Ly Vương quản được sao, e là không ai bằng lòng lau miệng cho ngươi nhỉ."
"Thật mất mặt, bổn vương không thèm" Bạch Tử Huân tức giận.
"Ly Vương tức giận như vậy, có lẽ nào là do bởi vì nhìn thấy Thế tử đối xử tốt với ta nên ghen tị, hay là hoà ly xong thì hối hận, phát hiện thích ta rồi. Dù là lý do nào ta cũng mặc kệ, bây giờ trong lòng ta chỉ có thế tử, không thấy được ai khác nữa." Ngọc Ý hừ lạnh một tiếng.
"Ngọc Ý, ngươi đừng tự luyến, bổn vương mà hối hận, mà thích ngươi á. Thật buồn cười, cho dù heo nái có thể trèo cây, bổn vương cũng sẽ không thích ngươi" Bạch Tử Huân tức giận nói, sắc mặt tối sầm lại vì tức giận. .
"Tốt nhất là thế, ta không muốn Thế tử hiểu lầm đâu, Thế tử người ta muốn ăn bánh ngô chiên." Ngọc Ý làm nũng nói.
"Được" Vu Kì Thiên gắp một miếng đưa tới bên miệng Ngọc Ý.
Ngọc Ý há miệng ăn, nói: "Đồ ăn Thế tử gắp đúng là rất ngon, ta chưa từng ăn bánh ngô chiên ngon như vậy"
Vu Kì Thiên rất hài lòng, tiếp tục gắp thức ăn cho cô.
Bạch Tử Huân tức giận đến mức bóp nát ly rượu trong tay, cảm giác không vừa mắt nhưng lại không thể giết được cô thực sự khiến hắn ta vừa tức vừa uất.
Bên này, một hạ nhân đã cầm hai bức tranh lên, hoàng đế, thái hậu và Phó lão phu nhân và những người khác sôi nổi nhìn chúng.
Thứ Phó Vệ Hằng vẽ là một bức tranh phong cảnh, vừa khéo đã biến giọt mực đó thành một ngọn núi, che lấp nó, không nhìn ra chút dấu vết nào.
Bút pháp tinh thông, uyển chuyển, núi cao nước chảy, hùng tráng oai phong, thật là giỏi, ai cũng tấm tắc khen ngợi.
Mà bức tranh của Ngọc Ý khiến cho mấy người trên ghế cao kinh ngạc, những người hóng chuyện bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc.
"Bức tranh này là Vu Thế tử nhỉ."Một văn quan mở miệng hỏi.
"Nhất định là như vậy, giống nhau thật. Ban nãy ta thấy Ngọc tiểu thư vẽ tranh, nhưng hoàn toàn không nhìn Vu Thế tử, hạ bút như thần, nếu không khắc sâu đối phương trong lòng, trong tâm trí, e là không thể vẽ ra được"
"Không sai, mấu chốt là giọt mực vừa rồi được khéo léo vẽ thành đôi mắt của Vu Thế tử, có thể nói là nét bút điểm mắt"
Ngay cả khi nàng ta không hiểu nhiều, cũng có thể nhìn ra bức tranh của Ngọc Ý đẹp hơn Phó Vệ Hằng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất