"Sao Thất công chúa biết ta không biết, vậy ngươi nghe cho kỹ. Tháng ba cỏ mọc với oanh bay; trên đê liễu rủ, xuân say lòng; trẻ con nghỉ học quay về sớm; thả diều cùng với gió mùa đông." Ngọc Ý dịu dàng nói.
Bạch Thu Di sững sờ: "Không thể nào, sao ngươi lại biết làm thơ, chắc chắn là ngươi ăn cắp của người khác!"
"Nếu Thất công chúa không tin, vậy ta liền làm cho ngươi vài bài. Ngoài khóm trúc đào hoa mấy nhánh; nước mùa xuân nắng ấm vịt hay rồi; rau ngải um tùm, chồi lau sậy vừa lú; khi cá nóc lên đớp bóng ăn mồi".
"Tuyệt vời, ý cảnh trong thơ của Vân tiểu thư thật là tuyệt vời. Mùa xuân, hoa đào nở, vạn vật hồi sinh, vịt cũng xuống nước chơi, có rau ngải, lau sậy, cá nóc. Đúng là cảnh sắc ngày xuân." Một văn thần hết lời khen ngợi.
Các đại thần khác cũng hết lời khen ngợi Ngọc Ý, họ đều không ngờ rằng Ngọc Ý lại giỏi làm thơ như vậy.
Sắc mặt Bạch Thu Di cực kỳ khó coi, nàng ta tức giận nói: "Nhất định là ngươi ăn gian rồi. Vừa rồi ngay cả đọc thuộc thơ ngươi cũng không biết, sao có thể biết sáng tác thơ?" "Thất công chúa, lời này của người sai rồi, ai nói ta không biết đọc thuộc thơ, chẳng qua là ta khinh thường so với đám khoa chân múa tay các người mà thôi, chán ngắt." Ngọc Ý điềm nhiên đáp.
Chỉ một câu mà đắc tội rất nhiều người.
"Ngươi, ngươi nói ai khoa chân múa tay?" Bạch Thu Di tức giận nói.
"Thất công chúa cần gì phải tức giận như vậy, ngươi cũng có thể tham gia so tài với ta và Phó Thế tử." Ngọc Ý đề nghị.
"Được, hôm nay bổn công chúa nhất định phải dạy cho ngươi một bài học." Bạch Thu Di nghiến răng nghiến lợi, chỉ là một bài thơ xuân thôi chứ gì.
Con ngươi đen của Phó Vệ Hằng hơi nheo lại, hắn ta đánh giá Ngọc Ý, nhất định là con nhóc xấu xí này mèo mù vớ phải cá rán, hắn ta bèn ngâm một bài thơ khác.
Ngọc Ý cũng thuận miệng đọc được, thơ Đường Tống từ có cả 300 bài thơ, cho dù cô không biết làm thơ cũng có thể trộm, cô sợ cái gì, lúc này, cô thật sự cảm thán trí tuệ cổ nhân.
Sau đó lại là Bạch Thu Di, cứ lặp lại như thế vài lần, kết quả Bạch Thu Di tới bài thứ tư thì không đọc được gì nữa, mà Phó Vệ Hằng cũng bị mắc kẹt khi đọc đến bài thứ mười.
Còn Ngọc Ý thì sắc mặt thư thái, mở miệng là ra một bài thơ, mà bài nào cũng sâu sắc, độc đáo, tất cả các đại thần nghe mà khen không ngớt.
"Thảm rêu xanh sợ in dấu guốc; mười lần đập cửa chín lần yên; đầy vườn xuân sắc ai ngăn được; một cành hạnh thắm vượt tường xuyên" Ngọc Ý ngâm một bài thơ khác.
"Hồng hạnh vượt tường, ha ha, Ngọc Ý, sao ngươi dám nói thật à?" Phó Vệ Hằng cười khinh bỉ.
"Ta nói không sai chứ, hồng hạnh mặc dù dùng miêu tả phụ nữ, nhưng cũng là do người đàn ông của nàng ấy không được, nếu như người đàn ông nhà mình uy vũ bá đạo, sao người phụ nữ có thể vượt tường chứ. Ngọc Ý không hề quan tâm.
"Ngươi, loại phụ nữ xấu xa không biết xấu hổ." Phó Vệ Hằng tức giận đến đen mặt.
Những người khác càng ngượng ngùng đỏ mặt, đều khinh thường liếc cô một cái, Ngọc Ý này thật đúng là mồm mép hớ hênh, dám nói ra nữa.
"Túc túc hoa nhớ vãn. Phi phi hồng tổ khinh. Nhật trưởng hùng điểu tước. Xuân viễn độc sài kinh" Ngọc Ý tiếp tục đọc thuộc.
Khuôn mặt của Phó Vệ Hằng liền đen thui, suýt ngất đi.
"Được, thua thì thua, nam tử hán đại trượng phu, thua được bỏ được." Hoàng để chịu không nổi nữa.
Hắn không ngờ Ngọc Ý làm thơ giỏi như vậy, không những đánh bại Phó Vệ Hằng, ngay cả Thu Di cũng không bằng sợi lông nàng ta, nha đầu này tuyệt đối không phải người bình thường.
Tô Nhược Nhi vô cùng vui mừng và phấn khích, không ngờ Ngọc Ý lại có tài làm thơ giỏi như vậy, cho dù là nàng cũng không giỏi bằng nàng ấy, lập tức không lo lắng cho nàng ấy nữa, đây chắc chắn là cao thủ trong cao thủ.
Phó Vệ Hằng đương nhiên không phục: "Bổn công tử thua cái này, nhưng bổn công tử còn muốn so tài với ngươi, lần này ta sẽ chọn"
"Được, tiếp ngài đến cuối cùng." Ngọc Ý khẽ nói.
"Vậy thi vẽ tranh"
"Được."
Phó lão phu nhân cũng muốn biết năng lực của Ngọc Ý có thật sự kinh kinh tài tuyệt thế như mẹ cô hay không, nên lập tức sai người mang bút lông và mực ra.
"Thất công chúa, lần này ngươi muốn tham gia không?" Ngọc Ý nhướng mày nhìn sang.
Bạch Thu Di tức giận trừng mắt nhìn cô: "Ngươi không xứng thi vẽ tranh với bổn công chúa. Tay bổn công chúa đau, không vẽ"
Thật ra đây không phải sở trường của Bạch Thu Di, nàng ta đã liên tiếp mất mặt hai lần, không muốn mất mặt ở vẽ tranh nữa, nếu không danh tiếng của nàng ta sẽ kém hơn cả Ngọc Ý."
"Vậy thật đáng tiếc, ta vốn tưởng rằng mình sẽ có cơ hội so tài Thất công chúa chứ"
"Hừ, ngươi cũng đừng giả heo ăn thịt hổ, bổn công chúa sẽ không tin ngươi." Bạch Thu Di tức giận hừ một tiếng.
Hạ nhân mang theo bút và mực lên, nhưng không biết có phải là cố ý hay không, giấy vẽ của Ngọc Ý và Phó Vệ Hằng đều vô tình bị bẩn bởi một giọt mực đen.
"Sao ngươi bất cẩn như vậy, vậy sao bổn vương vẽ tranh được, mau đổi tờ khác đi?" Phó Vệ Hằng không vui nói.
"Chi bằng lấy cái này làm đề thi cho chúng ta đi, tùy tiện vẽ thì chán quá" Ngọc Ý đề nghị.
Hoàng đế bắt đầu hứng thú: "Ngọc Ý đề nghị rất hay, hai người các ngươi cứ dùng tờ giấy này phát huy."
"Vâng" Phó Vệ Hằng chỉ có thể cầm cọ lên vẽ.
Ngọc Ý lại không vội cầm bút, cô nhìn chằm chằm vào chấm đen, suy nghĩ xem nên vẽ cái gì.
Một đám hạ nhân bưng rượu cùng đồ ăn tới, hiện tại thọ yến đã qua một nửa, đương nhiên phải thêm thức ăn.
Nhìn những món ăn thịnh soạn, nước miếng của Ngọc Ý suýt chảy ra, liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai của Vu Kì Thiên, Ngọc Ý chợt nảy ra một ý tưởng, cầm giấy bút lên, vẽ một cách nhanh chóng và điêu luyện.
Mọi người kinh ngạc nhìn sang, không biết Ngọc Ý sẽ vẽ cái gì.
Con ngươi đen của Bạch Tử Huân hơi híp lại, vô thức liếc về phía này.
Lúc này, Ngọc Ý đang đứng trước bàn, khuôn mặt đen như than của cô cực kỳ nghiêm túc, cô khéo léo và uyển chuyển cầm cây cọ trong tay, không nghĩ ngợi gì, dáng vẻ nghiêm túc vẽ tranh khiến Bạch Tử Huân thất thần.
Hắn ta không ngờ lúc Ngọc Ý nghiêm túc lại lộ ra vẻ như vậy, rõ ràng là chẳng biết gì cả, dốt nát không có học thức, nhưng đột nhiên võ công lại giỏi như vậy, làm thơ cũng lợi
hại, lại còn biết vẽ tranh...
Sau khi kinh ngạc cảm thán, Bạch Tử Huân thậm chí còn khó chịu hơn, hận Ngọc Ý vì trước đây đã giả ngây giả ngốc, nếu hắn ta biết cô sẽ như thế này, e là hắn cũng sẽ không thay đổi quyết định về hưu hôn, hắn không muốn đối mặt với cái mặt đen thùi đó suốt ngày.
Từ khóe mắt Ngọc Ý thoáng thấy những hạ nhân dọn đồ ăn đang lui ra, lập tức ngừng bút: "Bệ hạ, thần đã vẽ xong.
Phó Vệ Hằng sững người: "Ngọc Ý, ngươi đang sỉ nhục bổn thể tử à? Chỉ trong nháy mắt, làm sao ngươi có thể vẽ xong?"
"Phó Thế Tử tự mình vẽ chậm, cũng đừng tưởng người khác cũng chậm như ngươi chứ, ta còn đang vội ăn cơm, nghe nói đồ ăn của Phó phủ có thể so sánh với đầu bếp trong hoàng cung, ta đương nhiên không nỡ ngược đãi bản thân" Ngọc Ý đi thẳng về phía Vu Kì Thiên.
"Ngọc Ý, ngươi thật sự không vẽ nữa sao?" Hoàng đế hỏi.
"Vâng, thưa bệ hạ."
Hoàng đế nói: "Được, vậy ta sẽ cho Phó Vệ Hằng thời gian một nén hương nữa, sau một nén hương thì đánh giá bức tranh nào thắng hay thua"
"Tạ ơn bệ hạ. Ngọc Ý ngồi lại bên cạnh Vu Kì Thiên.
Vu Kì Thiên đưa đũa: "Từ từ ăn, đừng vội."
"Được."
"Phụ nữ là để nuông chiều. Ta nuông chiều phu nhân mình là điều đương nhiên. Không phải việc của ngươi"- Vu Kì Thiên bá đạo trả lời.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất