Hắn muốn xem thử Ngọc Ý có bản lĩnh gì mà có thể khiến Vu Kì Thiên quan tâm đến như vậy, vừa khéo mượn Phó Vệ Hằng để thăm dò bản lĩnh của Ngọc Ý.
Mọi người vốn cho rằng Ngọc Ý sẽ bị đánh tơi bời, nhưng kết quả chỉ thấy Ngọc Ý thân thủ nhanh nhẹn, di chuyển kỳ lạ lắt léo, né tránh trong nháy mắt, Phó Vệ Hằng lại không làm gì được.
"Ta không nhìn lầm chứ, thế mà Ngọc Ý lại lợi hại như vậy, nàng biết võ công từ khi nào, sao ta không biết?" Tần Diệp kinh ngạc hỏi.
"Không phải chứ, Ngọc Ý nổi danh là phế vật ăn hại, sao đột nhiên lại lợi hại như vậy, không phải là nàng ta bị giả mạo đấy chứ?"
"Ngươi có bị ngu không, Vu Thế tử vào cùng nàng ta, nếu như Ngọc Ý là giả, chẳng lẽ Vu Thế tử nhìn không ra sao?"
"Đừng nói là trước đây Ngọc Ý giả bộ đấy chứ, cố ý giả vờ thành phế vật lừa gạt mọi người, kỳ thực lại che dấu thực lực của mình, người như thế rất đáng sợ."
Mọi người nhỏ giọng nghị luận, đều mở to hai mắt nhìn chằm chằm hai người đang đánh nhau.
"A!" Phó Vệ Hằng hét lên, mặt ăn một đấm của Ngọc Ý: "Đáng chết, con đàn bà xấu xí như ngươi không biết không được đánh vào mặt người ta sao?"
"Ngươi miệng thối, đương nhiên ta phải dạy ngươi một bài học. Ngọc Ý cong môi.
"Chết tiệt, bổn thế tử liều mạng với ngươi." Lần này Phó Vệ Hằng không dám bất cẩn, sử dụng tất cả sức mạnh.
Ngọc Ý không hề cảm thấy căng thẳng, dễ dàng né tránh và tiếp tục dạy cho hắn ta một bài học.
Chốc chốc lại nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Phó Vệ Hằng, nhưng Ngọc Ý không bị thương chút nào, giờ Vu Kì Thiên mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Thế mà hắn lại không biết thân thủ của nha đầu này lợi hại như vậy.
Ngay cả Liêu Tinh cũng bái phục, nếu đổi lại là hắn ta, e là cũng không dễ dàng bắt được phu nhân.
Con ngươi đen của Bạch Tử Huân cũng lóe lên một tia kinh ngạc, chẳng lẽ thật sự trước đó nàng ta luôn giả vờ sao, nhưng tại sao nàng ta lại làm như vậy?
Lúc này, Bạch Tử Huân đột nhiên cảm thấy mình không thể nhìn thấu Ngọc Ý.
Thấy cuộc chiến sắp kết thúc, Ngọc Ý dùng trái tay chế ngự Phó Vệ Hằng, chiếc trâm cài tóc trong tay cô áp sát vào cổ hắn ta: "Ngươi thua rồi?"
"Đánh rắm, đây là ngươi đánh lén, thắng không vẻ vang?" Phó Vệ Hằng phản đối.
"Đánh lén thì đã sao? Nếu như ở trên chiến trường, kẻ địch sẽ cho ngươi cơ hội thở dốc sao? Chỉ cần có thể giết ngươi, không từ thủ đoạn thì đã làm sao" Ngọc Ý cười khẩy nói. Lạnh lùng, tàn nhẫn và dứt khoát.
Phó Vệ Hằng kinh ngạc liếc nhìn Ngọc Ý đang chế ngự hắn ta, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt phượng sắc bén như lưỡi kiếm, giống như hàng ngàn thanh kiếm sắc bén xuyên qua trái tim, khiến người ta giật mình, khiến người ta run rẩy, khiến người ta sợ hãi một cách kỳ lạ.
Đã nhiều năm rồi, hắn ta chưa từng nhìn thấy một người con gái nào có ánh mắt sát khí bừng bừng như vậy, Phó Vệ Hằng bị doạ cho giật nảy mình, trước đây hắn ta chỉ nhìn thấy ánh mắt như vậy ở Vu Kì Thiên.
Phó lão phu nhân cũng nhìn thấy cảnh này, cuối cùng trên mặt cũng nở một nụ cười hài lòng.
Đây mới là dáng vẻ năm ấy của mẹ con bé, quả nhiên nha đầu này không đơn giản.
Mà Hoàng đế cũng không nghĩ tới Ngọc Ý sẽ nói ra lời như vậy, thật sự khiến cho hắn kinh ngạc, lại càng làm cho hắn có chút nghi hoặc.
Thân thủ của Phó Vệ Hằng không yếu, nhưng lại bị Ngọc Ý chế ngự, đặc biệt là những chiêu cô sử dụng vừa rồi, hoàng đế chưa từng thấy, chẳng lẽ trước đây nha đầu này thực sự giả vờ, vậy Vu Kì Thiên cưới nàng ta là trùng hợp, hay là đã có tính toán từ trước?
Mạc Thế Vân phía sau cũng ngạc nhiên, hơi không ngờ tới.
"Đại ca, huynh nói xem nếu ta qua đó đấu với Ngọc Ý, thì hai bọn ta ai sẽ thắng?" Mạc Ân ở bên cạnh hóng chuyện mà vẫn rảnh rỗi hỏi.
"Câm miệng, bệ hạ không cho phép muội làm bừa." Mạc Thế Vân căn dặn.
"Biết rồi, ta chỉ hỏi vậy thôi, lát nữa ta nhất định phải gặp riêng hỏi thăm Ngọc Ý vài chiêu." Mạc Ân cực kỳ hưng phấn.
Nàng ta là một võ si, từ nhỏ đã thích cưỡi ngựa, bắn cung, luyện võ, hiếm khi gặp được một cô gái thân thủ rất được, Mạc Ân rất vui mừng. "Nếu đã là so đấu thì tới đây dừng là đủ rồi." Phó lão phu nhân đột nhiên nói.
Lúc này Ngọc Ý mới buông Phó Vệ Hằng ra: "Phó Thế tử vừa nãy đã nhường rồi"
"Chết tiệt, bổn thế tuyệt đối sẽ không nhận thua, ta muốn so tài với ngươi." Phó Vệ Hằng tức giận nói.
Hắn lại thua một nữ nhân, lại còn cực kỳ xấu xí, nếu bị truyền ra ngoài thì hắn sẽ bị cười thối mũi.
Nếu võ lực đã so không lại, thì đương nhiên hắn phải tìm mặt mũi ở môn khác.
Vừa rồi mọi người đều có thể nghe rõ ràng, cầm kỳ thi hoạ, thi từ ca phú Ngọc Ý đều không biết, bây giờ có trò hay để xem rồi.
Trong mắt Vu Kì Thiên cũng hiện lên chút lo lắng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Ngọc Ý, trong lòng không khỏi hiếu kỳ, chẳng lẽ nha đầu này còn có bản lĩnh khác?
Hắn luôn cảm thấy Ngọc Ý giống như một câu đố, không thể nhìn thấu, cũng không cách nào đoán được, dường như có thể mang lại cho người ta kinh ngạc ở mọi lúc mọi nơi, cũng có thể là trí mạng, bởi vậy hắn cũng tràn đầy tò mò và chờ mong đối với Ngọc Ý.
"Thế tử, ngài muốn ngăn cản không?" Liêu Tinh lo lắng hỏi.
"Không cần, ta tin tưởng Ngọc Ý có thể xử lý." Vu Kì Thiên bình tĩnh nói.
"Vâng."
"Thế tử muốn so cái gì, ta sẽ tiếp đến cùng." Ngọc Ý khẽ nói.
"Hừ, khẩu khí không nhỏ nhỉ, nếu cái gì ngươi cũng không biết, bổn thế tử cũng không bắt nạt ngươi, lỡ ngươi thua lại cảm thấy bổn thế tử thắng không đẹp, ngươi chọn đi." Phó Vệ Hằng khí khái nói.
"Vậy cầm kỳ thi hoạ, thi từ ca phú, thêu thùa may vá, nữ công thì sao?" Ngọc Ý hỏi lại.
Phó Vệ Hằng nghe xong liền bị sặc, ho khụ khụ: "Đồ đáng chết, ngươi bị ngu à, bổn thế tử cho ngươi cơ hội lựa chọn, thế mà cô lại chọn những thứ không phải sở trường của mình?"
"Ta chọn thế nào là quyền của ta, Thế tử vẫn nên tự lo cho bản thân đi." Ngọc Ý điềm tĩnh đáp.
"Hừ, là ngươi tự tìm đường chết đấy, thua cũng đừng trách bổn thế tử không nhường ngươi. Vậy thi làm thơ đi, Hoàng huynh huynh ra đề đi, hai bọn ta sẽ làm thơ. Ai viết hay hơn sẽ thắng." Phó Vệ Hằng đắc ý nói.
Đây là điểm mạnh của hắn ta, hắn ta phải khiến con nhóc xấu xí này thua tới mức quỳ xuống xin tha.
Những người khác càng thêm kinh ngạc, Ngọc Ý này thuộc thơ còn không được, huống chi là làm thơ, đúng là tự tìm đường chết, sao không biết lựa chọn sở trường của mình vậy. Đúng vậy, nàng ta cũng làm gì có sở trường gì, e là định nồi đã mẻ thì cho nứt luôn đây mà"
Hoàng đế rất hài lòng với đề nghị này, nói: "Nếu đã như vậy, vậy trẫm ra đề đây. Bây giờ là tháng năm, mùa xuân, hai người sẽ viết một bài thơ lấy chủ đề mùa xuân đi"
"Ta trước, trên biển mây bày ra, sông xuân mai liễu thắm, trời ấm chim vàng ca, cỏ tần xanh phơi nắng" Phó Vệ Hằng đắc ý nói.
Tất cả những người có mặt đều kinh ngạc, họ đều hùa theo nhau bảo ý cảnh trong thơ của hắn rất tốt. Ngay lập tức, họ càng khinh thường Ngọc Ý hơn, chờ xem trò cười của
cô.
"Thế tử, hay chúng ta giúp phu nhân đi?" Liêu Tinh lo lắng hỏi.
Sắc mặt Bạch Thu Di rất đắc ý: "Ngọc Ý, ngươi nên nhanh chóng nhận thua đi, ngay cả thơ cũng không thuộc nổi chứ đừng nói là sáng tác thơ"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất