Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi hột cho hắn ta, vị Phó thế tử này quanh năm suốt tháng ở bên ngoài, phỏng chừng cũng không biết địa vị của Ngọc Ý ở trong lòng Vu Thế tử, cho nên mới dám chơi với lửa thế này. 

Tuy nhiên, cũng có người tỏ vẻ mong được xem kịch, Phó Vệ Hằng nổi danh là bất cần đời, vô lại, ngay cả hoàng đế và thái hậu cũng bó tay với hắn ta, không ai dám khiêu khích Vu Kì Thiên, nhưng Phó Vệ Hằng lại không sợ. Hai người hoàn toàn trái ngược với nhau, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt. 

Sắc mặt Vu Kì Thiên lạnh như băng, con ngươi đen lạnh lùng, như đạo sắc quét qua: "Phó Vệ Hằng, nếu ngươi tiếp tục vô lễ với phu nhân của bổn thế tử nữa, thì đừng trách ta không khách sáo." 

Lạnh lùng, bá đạo, cảnh cáo đủ cả. 

Vu Kì Thiên và Phó Vệ Hằng đánh nhau từ nhỏ tới lớn, hai người họ không thích nhau, nhưng lại không thể thủ tiêu nhau, vì vậy rảnh rỗi là đào hố chơi nhau, khiến nhau bực bội, có thể nói là oan gia ngõ hẹp 

Mẹ của Vu Kì Thiên còn là em họ của mẹ Phó Vệ Hằng, mặc dù họ là họ hàng xa không biết bao nhiêu đời, nhưng theo bối phận thì Phó Vệ Hằng phải gọi Vu Kì Thiên là anh họ, nhưng đương nhiên Phó Vệ Hằng chưa bao giờ gọi cả. 

Mẹ của Phó Vệ Hằng rất tốt với Vu Kì Thiên, sau khi mẹ của Vu Kì Thiên qua đời, mẹ của Phó Vệ Hằng cứ dăm ba hôm là lại làm một số món ăn ngon gửi qua, điều này khiến Phó Vệ Hằng không vui, gào hét bảo mình được nhặt từ nhà xí về, Vu Kì Thiên mới là con ruột của mẹ hắn ta. 

Vì vậy, từ nhỏ Phó Vệ Hằng đã không thích Vu Kì Thiên, hắn ta là người duy nhất dám mắng Vu Kì Thiên. 

Phó Vệ Hằng không hề bị ánh mắt lạnh lùng và sát khí của Vu Kì Thiên dọa sợ, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt: "Ồ, ngươi tức giận rồi kìa, không ngờ ngươi lại nổi giận vì một người phụ nữ xấu xí, chẳng lẽ nàng ta có bản lĩnh phi thường?" 

"Bản lĩnh phi thường gì chứ? Vừa rồi chính nàng ta nói không biết cầm kỳ thi hoạ, thi ca từ phú, thêu thùa, may vá, nữ công gì sất, mọi người đều nghe thấy" Bạch Thu Di châm 

dầu vào lửa. 

Phó Vệ Hằng đột nhiên ngẩng đầu, cười phá lên: "Gì cũng không biết, thế phải chỉ là một khúc gỗ sao, Vu Kì Thiên, ngươi lấy một khúc gỗ á, haha, thật buồn cười." 

Tiếng cười cao vút chợt vang cả sân. 

Những người khác đều sợ tới mức không dám thở mạnh, vị Phó Thế tử này thực sự không biết sống chết. 

Con ngươi đen của Vu Kì Thiên hơi híp lại, quai hàm căng lên, bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt lại. Khí thế xung quanh hắn đã thay đổi, khí thế lạnh lùng, nguy hiểm, độc ác và mạnh mẽ đóng băng cả sân, khiến mọi người cảm thấy bị áp bức. 

"Phó Vệ Hằng, ngươi tự tìm đường chết!" Vu Kì Thiên gầm lên giận dữ và chuẩn bị tấn công. 

Nhưng Ngọc Ý đã kịp ôm chặt lấy tay hắn: "Thế tử, thân thể chàng không tốt, sao phải nổi giận vì người không liên quan, lỡ chàng giận quá hại thân thì ta sẽ đau lòng, bình tĩnh lại, hứa với ta sau này sẽ không bao giờ nổi giận nữa" 

Nhìn thấy vẻ mặt đau lòng và lo lắng của cô, trong lòng Vu Kì Thiên chợt có một cảm giác ấm áp: "Được." Lúc này hắn mới thả lòng nắm tay đang nắm chặt ra. 

Bạch Tử Huân mặt lạnh lùng liếc sang bên này, tay cầm ly rượu hơi dùng sức. 

Ngọc Ý đã từng đối xử với hắn ta như vậy, nhưng bây giờ sự quan tâm của cô, sự dịu dàng của cô, ánh mắt của cô đều đổ dồn vào Vu Kì Thiên, đúng là đáng chết. 

Đứng ở một bên, Liêu Tinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi Thế tử đã vận dụng nội lực một lần, nếu như ra tay, e là thân thể Thế tử sẽ không chịu nổi. Hơn nữa, Phó Vệ Hằng nổi tiếng là khó chơi. May mà có phu nhân, lúc này Liêu Tinh rất biết ơn Ngọc Ý. 

"Thế tử, hôm nay chúng ta tới tham dự thọ yến, chàng chỉ cần ăn no, uống say, hưởng thụ, chuyện còn lại giao cho ta, cái loại lêu lổng này chàng không cần ra tay làm gì." 

Vu Kì Thiên còn chưa kịp trả lời, Phó Vệ Hằng ở bên cạnh đã tức giận trừng mắt: "Con đàn bà đen đúa, ngươi nói ai là tên lêu lổng?" 

"Ta nói ngươi đấy, ngươi nhục nhã ta như thế nào cũng được, nhưng ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi sỉ nhục thế tử" Ngọc Ý lạnh mặt nói. 

Giờ phút này, nàng không còn lười biếng tùy ý như thường ngày, mà trên mặt lộ ra vẻ lãnh đạm, đặc biệt là đôi mắt phượng lạnh lùng mà cao ngạo, sắc bén khinh thường, ánh mắt như thế bao trùm cả thiên hạ, không để Phó Vệ Hằng vào mắt chút nào. 

Trong mắt Vu Kì Thiên xuất hiện cảm giác cảm động, đây là lần đầu tiên có người bảo vệ cho hắn như vậy. 

"Ái chà, không ngờ ngươi lại bảo vệ Vu Kì Thiên thế đấy, bổn thế tử cứ nói hắn đấy.." Phó Vệ Hằng định nói gì đó, Ngọc Ý lập tức ra tay. 

Cô nhanh nhẹn lao qua, tiện tay lấy kim bạc trên tóc, đâm vào hai huyệt đạo của Phó Vệ Hằng. 

Động tác vừa nhanh vừa dứt khoát, Phó Vệ Hằng còn chưa phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy cổ và ngực đau nhói, hắn ta muốn đánh trả nhưng lại phát hiện toàn thân không thể cử động, muốn nói nhưng không thể phát ra âm thanh, hắn ta sốc đến nỗi không dám tin nhìn về phía Ngọc Ý. 

"Ngọc Ý, ngươi vừa làm gì với Hằng Nhi?" Thái hậu vẻ mặt lạnh lùng, sốt ruột hỏi. 

"Hồi thái hậu, Phó Thế tử nhiều lần buông lời nhục nhã Thế tử, đúng là bất kính, cho nên ta mới ra tay phong ấn huyệt đạo của hắn, hắn chỉ là không thể động đậy, không thể nói chuyện mà thôi, ngoài ra không có cảm giác khó chịu nào khác. Ta đang cứu hắn đấy, nếu như là Thế tử động thủ e là sẽ không phong ấn huyệt đạo thôi đâu" Ngọc Ý điềm 

nhiên đáp. 

Không kiêu ngạo cũng không tự ti, bình tĩnh ung dung, như thể dạy dỗ Phó Vệ Hằng là chuyện rất hợp tình hợp lý. 

Sắc mặt Thái hậu cực kỳ khó coi, nhưng cũng đồng ý với những gì Ngọc Ý nói, Vu Kì Thiên luôn độc ác tàn nhẫn, nếu thật sự là hắn ra tay, chỉ sợ sẽ không dễ dàng tha cho Phó Vệ Hằng. 

"Trẫm lệnh cho ngươi giải huyệt đạo cho Phó Vệ Hằng. Hôm nay là thọ yến của Phó lão phu nhân. Sao có thể để ngươi làm như vậy." Hoàng đế vô cùng tức giận. 

"Bệ hạ nguôi giận, có câu lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, nếu thần nữ đã gả cho thế tử, đương nhiên không ai được phép nhục mạ thế tử như vậy, xin bệ hạ đừng trách phạt." Ngọc Ý nói, rút kim bạc đang đâm trên người Phó Vệ Hằng ra 

Những người khác đều đơ người, không ai ngờ Ngọc Ý lại có bản lĩnh như vậy. 

Mà khoảnh khắc Bạch Tử Huân nhìn thấy Ngọc Ý ra tay, con ngươi đen sắc bén của hắn ta hơi híp lại, nhìn cây kim bạc trên tay cô, hắn ta chợt nhớ đến hai tên lang băm một già một trẻ đã chữa trị cho mình vài ngày trước. 

Đến bây giờ hắn ta vẫn chưa tìm được hai tên lang băm chết tiệt kia, có lẽ chúng có liên quan đến Ngọc Ý. 

Một khi đã nghi ngờ thì người ta sẽ cố gắng tìm mọi cách chứng minh, mặc dù lúc này Bạch Tử Huân không có chứng cứ, nhưng trong lòng hắn ta đã có thêm một ít suy đoán. 

Sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ tìm ra hai kẻ dối trá đó, xé xác chúng thành từng mảnh. 

Sau khi lấy lại tự do, Phó Vệ Hằng mặt đen như đít nồi, một đấm tấn công Ngọc Ý: "Con đàn bà xấu xí chết tiệt này, bổn thế tử nhất định phải dạy dỗ ngươi." 

Ánh mắt Vu Kì Thiên sắc bén, trong mắt tràn ngập sát khí. 

"Thế tử, ngài cứ ngồi đi, một mình ta có thể xử lý tên nhóc này, chàng xem kịch hay là được." Ngọc Ý hừ khẽ một tiếng, nhanh chóng tránh qua một bên, sau đó đá tới. 

Phó Vệ Hằng không ngờ rằng Ngọc Ý còn biết thân thủ, hắn ta bị đá vào bắp chân, đau không chịu nổi, cả người vô cùng tức giận và tiếp tục tấn công. 

eyJpdiI6IitlK2RoXC9seFZxNVwvWGRMR1RIaTFmdz09IiwidmFsdWUiOiJZdjdCVWNCYlRNK3RFdFg0R2VKYW0xd25tRHFXZW5XNkZ5WUFcL0pYcVwvNDk5akRrNUxGRFdCM1pvSXQycjhqKzdsN2ZRN3k3cWtoQ3VRQXNTeEt5OUF2Y2xaOFc4ZGpcLzJvcE9JbzJoQzd3Y1NQd0YzdzlaMG8yblk1b0RcL3dxNVRQXC9VN2h0SUhLK0p0aERyVHloS0ZwNXhCWmY2RktyMzdVTjR6MjhSNWk2QnBBSW9HMm1QY0MzbllmWTJLNEZ2TVwvdk0zRDUwdGNqN09rSGh0T0NlYjNXSXRBWUR4VFN6cUdpeGN0dUVQNTJzT3hWTDBXT0E5eWZHZDRQMUJCQVdTIiwibWFjIjoiMzcxMmVjZTAzNmY3NDk3YjllNmFlYmQ0NDIyZWZiOWM1ZjEzZmExYTZiY2NjNjQxMzZlYzA1MzlmOWUzZDNlZiJ9
eyJpdiI6IlZkR0hlXC96MzVXeDhPVFY1Sjl2WW1RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IldGenZtK3dcL2RrdEQ4cE5sQWljaHNha2hyQ044dnlUZ1UwK3d5R0NtTWhnOVJvc2RDY1ZQdnBXT0dFU2EzdjY4UFNOMUJyeWIzWnpObTBQU2RSRExKY1RNUEpKd1B3MzVIK1ZzOEpFMDJnNUV3K25xakNNMnpZb2NrZWpkeDVFbjhtaDQyeU9yRXg5TzlraDhYSnZLZno5UW8wUG8zK3h4b1l0cFRaWjkzSlUxeTZcLzRmRFlGRDVIeFFZZEVNR0J0R1dwVTlRYmtJZWFIYXJHZ1hYZDlySklkTk1ja0MzYnB5VGgxQVZLUjV6ajV5M081RFN3dFphSVF1bVZnNVFxTiIsIm1hYyI6IjgzMDZiZTE4MDI1YWQwNDVjMDk3ZGZkZDhkMTcxZDBkM2I1ODJkYmQwODJmNTc1NzQ2Nzc2NTBhYjhjZDZkNzUifQ==

"Mẫu hậu xem kịch là được." Hoàng đế nhẹ giọng đáp, đáy mắt loé chút ánh sáng.

Ads
';
Advertisement
x