"Phải vậy rồi, Ngọc Ý ngươi dặn dò, ta phải nhanh chóng mà, chúng ta bây giờ bắt đầu đi" Bạch Chiến thúc giục. 

Ngọc Ý nhìn về phía Vu Kì Thiên: "Thế tử, ta và Tứ hoàng tử hùn vốn mở tiệm xiên nướng, ta chỉ cung cấp cách điều chế, những thứ khác để hắn ta quản lý, chúng ta chia 5:5" 

Cô từng nói, thẳng thắn thành khẩn hai bên với Thế tử, không có gì giấu diếm. 

"Ngọc Ý, ngươi sao phải giải thích với hắn, cách điều chế của chính ngươi ngươi tự mình làm chủ." Tứ hoàng tử bất mãn nói. 

"Hợp tác có thể, nhưng mà lợi nhuận này không thể chia 5:5, phải 4:6, nàng sáu phần" Vu Kì Thiên lạnh lùng nói. 

"Ầy, ta nói Vu Kì Thiên ngươi đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, Ngọc Ý xác định chia 5:5, ngươi dựa vào cái gì xen vào việc của người khác?" Bạch Chiến nén giận nói. 

"Chỉ dựa vào ta là phu quân của nàng" 

Một câu, làm Tứ hoàng tử không phản bác được. 

Bạch Chiến ủy khuất nhìn về phía Ngọc Ý: "Ngọc Ý ngươi đừng nghe hắn nói lung tung, chúng ta trước đã nói xong chia 5:5" 

"Ta cũng thấy Thế tử nói có lý, nhân lực và vật lực cũng là chuyện nhỏ, công thức mới là mấu chốt, nếu không thì theo như Thế tử nói chia 4:6 đi" Ngọc Ý vô cùng nể mặt nói. 

Bạch Chiến hung hăng trừng Vu Kì Thiên: "Ngài có công thức, ngài định đoạt, người này chính là tai họa. 

"Nếu như Tứ hoàng tử đã không hài lòng, vậy thì 3:7....." Giọng nói lạnh lùng như băng của Vu Kì Thiên lần nữa truyền đến. 

Lúc này, Tứ hoàng tử không đợi Vu Kì Thiên nói xong, kéo Ngọc Ý bước đi: "Bốn sáu thì bốn sáu, chúng ta nhanh đi làm đi, cửa hàng trong vòng năm ngày có thể chuẩn bị xong, từ học đến thuần thục, lại độc bá một phương dù thế nào cũng phải vài ngày. 

Ngọc Ý biết rõ hắn ta đây là sợ Thế tử lại nâng giá, đi theo rời đi. 

Kết quả còn chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy giọng nói giận dữ phía sau của Vu Kì Thiên truyền đến: "Bạch Chiến thả phu nhân bản Thế tử ra, tay của người lại nắm bừa, bản Thế tử cho người chặt móng vuốt chó của ngươi!" 

Bạch Chiến sợ đến mức hơi run lên, lập tức buông tay ra, còn thức thời lui về phía sau haii bước, kéo ra cự ly với Ngọc Ý. 

"Ta nói ngươi cái tảng băng lớn này cần phải nhỏ mọn đến vậy vậy sao, bản hoàng tử không có hứng thú với phu nhân của ngươi." Bạch Chiến bĩu môi nói. 

"Tốt nhất là như vậy, nếu còn có lần sau, cái tay này của ngươi cũng không cần mang về nữa!" Vu Kì Thiên khí phách nói. 

Bạch Chiến sợ đến mức rùng mình một cái, lại lùi về sau hai bước, bảo trì cự ly tuyệt đối với Ngọc Ý, lúc này mới theo sau. 

Vu Kì Thiên đương nhiên lo lắng, lập tức đứng dậy đuổi theo. 

Người trong bếp vừa thấy là phu nhân, tất cả đều cung kính đứng hai bên, đều hành lễ. 

"Ây dô, không nhìn ra Ngọc Ý ngươi lăn lộn ở phòng bếp phủ Thế tử cũng rất có gì đó nha." Bạch Chiến bĩu môi nói. 

"Đây là nói cái gì, phòng bếp nhà ta, đây đều là người nhà ta, ta còn cần phải lăn lộn sao?" Ngọc Ý hỏi lại. 

"Nói cũng đúng. 

Ngọc Ý đi vào, để đám đầu bếp phủ Thế tử cũng đứng ở bên cạnh xem: "Mọi người đi vào đứng thành một vòng tròn, nghiêm túc nghe, nghiêm túc học, món gà chiên và sườn lợn rán này đều phải được ướp từ sớm, cần dùng vô cùng nhiều loại gia vị, thời gian ướp và tay nghề trực tiếp quyết định mùi vị. 

Bạch Chiến nhìn đến thất thần, nào còn là phế vật lúc trước nữa, giờ phút này ánh mắt cô kiên định, sắc mặt căng thẳng, lời nói nghiêm túc và việc làm mẫu mực, quả thật làm người ta khâm phục. 

Ngọc Ý như vậy lần đầu tiên Bạch Chiến nhìn thấy, nhìn gương mặt đen sì kia của cô, đột nhiên lại nhớ đến chân dung cô lộ ra trên chiến du thuyền ở ngoại ô. 

Thật không hiểu nổi Ngọc Ý, rõ ràng khôi phục dung mạo vì sao còn muốn cố ý giả trang xấu xí, nữ tử bình thường không phải đều thích đẹp sao? 

"Còn nhìn chằm chằm vào nữ nhân của bản thế thứ, cặp mắt kia của ngươi cũng không cần mang đi!" Giọng nói lạnh lẽo khí phách của Vu Kì Thiên, từ đằng sau truyền đến. 

Bạch Chiến sợ đến mức hơi run lên: "Vu Kì Thiên ngươi là quỷ sao, đi đường sao có thể không có chút tiếng động nào, làm ta sợ muốn chết" 

"Ngươi đây không phải vẫn đang còn tốt sao." 

"Đáng giận, bản hoàng tử là phúc lớn mệnh lớn, nhưng mà lại nói, Vu Kì Thiên ngươi vì sao ban đầu muốn lấy Ngọc Ý, là biết rõ nàng vẫn luôn ngụy trang thành phế vật, hay là biết mặt của nàng đã khôi phục?" Bạch Chiến tò mò hỏi. 

Vu Kì Thiên nhìn về phía Ngọc Ý cách đấy vài mét, đang nghiêm túc dạy, giữa lông mày có mấy phần dịu dàng: "Đều không phải." 

"Vậy thì là gì, đừng nói là ngươi thật sự không chê gương mặt đen như than của nàng?" Bạch Chiến hoài nghi nhìn qua. 

"Đúng là như thế" 

"Xì, lời này quỷ cũng không tin, ngươi tên nhóc này tâm là đen nhất, nếu như là chuyện không có lợi với ngươi, ngươi chắn chắn không làm, mặc dù bản hoàng từ còn không đoán ra vì sao ngươi lấy Ngọc Ý, nhưng mà khẳng định không đơn giản như vậy" bạch Chiến hoài nghi nói. 

"Ngươi đây nếu có thời gian đoán mò cái này, không bằng suy nghĩ một chút làm thế nào để bệ hạ lau mắt mà nhìn ngươi trong hội hoa đào đi." Vu Kì Thiên trừng hắn ra một 

cái. 

"Nói cũng đúng, bản hoàng tử quả thật là nên biểu hiện thật tốt trước mặt hoàng huynh, đúng lúc nhị ca bị giáo huấn, bản hoàng tử nhất định phải nắm lấy cơ hội thượng vị" Tứ hoảng tử vô cùng đồng ý nói. 

Hạ nhân đi vào báo cáo: "Thế tử, ở cửa chính một một cậu nhóc muốn gặp phu nhân, nói là phu nhân bảo cậu ta đến đây." 

Vu Kì Thiên nhíu mày: "Cậu nhỏ?" 

"Đúng, khoảng chừng bảy tám tuổi, là con trai, ăn mặc kiểu ăn mày" Hạ nhân thành thật trả lời. 

"Dẫn cậu ta vào đây đi" 

"Da." 

"Ta nói Ngọc Ý nhà ngươi mị lực rất lớn đấy, ngay cả con nít cũng không tha?" Bạch Chiến trêu chọc nói. 

Một giây sau, Vu Kì Thiên không trả lời, trực tiếp cho hắn ta một đấm. 

"A, đau quá, chết tiệt Vu Kì Thiên ngươi đánh lén bản hoàng tử?" Tứ hoàng tử nhe răng nhếch miệng giận dữ nói. 

"Còn dám nói bậy, bản Thế tửu lập tức cho người ném ngươi ra ngoài!" Vu Kì Thiên tức giận hừ một tiếng. 

Bạch Chiến đáng chết này, càng nói càng quá đáng. 

Sau đó hạ nhân đã dẫn Tiểu Lục Tử từ bên ngoài đi vào: "Thế tử, đây là đứa bé kia. 

Sắc mặt Vu Kì Thiên lạnh băng nhìn qua, khoảng tám chín tuổi, cả người ăn mặc rách rưới, trên quần áo vá chẳng vá đụp, giống như là đứa ăn mày bình thường, duy chỉ có cặp 

mắt sạch sẽ, mặc dù nhìn có chút sợ hãi, lại cố làm ra vẻ kiên định. 

Tiểu Lục Tử phịch một tiếng quỳ xuống: "Thảo dân tham kiến Thế tử. 

Không đợi Vu Kì Thiên mở miệng, Bạch Chiến không hiểu nói: "Ngươi tên ăn mày nhỏ này đến tìm Ngọc Ý làm gì?" 

Sắc mặt Tiểu Lục Tử trắng nhợt, nhưng vẫn cung kính trả lời: "Ta không phải là ăn mày nhỏ, ta gọi là Tiểu Lục Tử, ba ngày trước phu nhân đi ngang qua đã cứu ta, còn nói với ta xuất thân không thể thay đổi, nhưng có thể dựa vào hai bàn tay của mình mà thay đổi vận mệnh. Nếu như muốn trở thành người đứng trên mọi người thì phải trả giá càng 

nhiều hơn người bình thường, để ta nghĩ thông thì đến tìm nàng, cho nên hôm nay cuối cùng ta thuyết phục được cha ta, đến đây" 

Vài câu ngắn ngủi làm Bạch Chiến nghe cũng chấn động. 

eyJpdiI6IjdsUzZjTm9MdUpyMm82dWhOdkdpWWc9PSIsInZhbHVlIjoiK0hJRlFWU0xSY3h4RTJrWU9JZk1sbzFWWk1JZnVJNzlUdVwva1NlbHBaYnFlMkQ2aVlKRVdnTVwvOXMxeVFzcWhjV3ZhSGxzXC94ZE55Wjk5VzNsd0ROdWEyTTJKSWs0SUw4UVZlVWNHbDVOditUOGtkZkJHOXNjSjhqczdRTDN3RTVEN2xJUTdGMGgreCtGeFExeTFXRzhlVWNzYnZVZU43eno5elN1eDVGNkFnNGVJNlkwejg2ZXNGdlRzWWNrM0lzSkY1ZDhPQWhla3kyQUx3b1JGRjArSE1HUFE0d2pCRjRpTGpZMElPalN3S2k0MGhHeVlhcTAzM05kTzhRZElMY3ZuZ0NiR0ZFS1JoSVo3d0ZFNldzSUNvN3NyM2N1NjJKanRSbUNKdFJWcFpSWlwvRW9ZTEFibWdcL3kyOFJXbFMxR0RoWjJkMm9SVlRjdVpcL1hqZkVLN0xxdmV0VFdIaHFyTGdzVHA2UnFQZldRPSIsIm1hYyI6ImZjMTBjZWJlOWQxMWNkMWE2NTA0ZGM1YjVhYzM5NTVjZWY3ZmVjNzg5NWQ5YmYyMjQ4YTk3YTI4OGFlZWM3ZDkifQ==
eyJpdiI6IjdkSDdEQkdKNExEdHV5blBUQXR1Tnc9PSIsInZhbHVlIjoiRjRKeHFUcVYxV043aTdla1djYVFPMlZna3BwQnpKWnEzekJOUnJPbW5sWHVPeEVXN0txUTVBdHRjTFBhV2pvYWRheGFXY1wvNXFERCtOOXBXNjJZTXhEMytkd3hhRUZUYlF4bnA4UFlaWFZ2WkI3YktmcHlMSyswU3lhdE1aWlBpVldWMHJNUVFQSmcxenNMenkySTJQMU5nUGZnRWNqejZOMkE4UWR1T0pZYnZMTVhCR05zOWk0dm02QnNjMElGNG80Wnd0SExcL2VUWWFXQXkyQ3lHRUxsVndNcGVRQnh4V3g4bWoraDY1dDdqdVJPYkc0VU1wblFWN1p6VmswZlBrU3JBdmk4Tmc0NVFUTHlJT3dUUFBxaWtQWkRiZ1pQZkR3bmViYW1vNG9KMmR5NmRmVGtWeEJlN0xLSVVMZkZQWWFBM3BrRzhCQXhrYUVUV1VYVytwN2ZRZGE4M1NmWWF0R3puUkNxYmxTdHdWWlp4bXF5OURIbkJQTHVUQ0tRM0xSUTl2c0MxNGxvb2RWWnA0ek9mMmlYTTQzaVprWlFcL3JHazRHdU85a1pOXC8zUDd3QjBjY2gxTzlcL2xOMmVxWjdMcmdDc29lZ3gwbWprbVRrd1lZSU5LV0xLM1wvRnJnUmRvWFMxWWl5MXlOeGRXcHQ2cFwvbmpIQmx3OTlSUjlpWHZRXC9PZGErQTVGMUNYOEp0ektTRHJ6bVwvdVVtaThnOXBBckI4U01yamQrOG9qNHZcL3NJajBLZTNYYnp1NUV2eXFSTzA0MGo0Rk1TRDhHOFdaUVpBNGVPdnc9PSIsIm1hYyI6IjQ3YzlmMGMzZGVmZGRlYTQ5OTI4N2UzMmI2YTU1ZjI2YjgzMzIzYzhkYmFkYWU5ZjRlMDJkMjU4NTQ3YjRjZWUifQ==

Lúc này nhìn sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt kiên định của tên ăn mày nhỏ này, trong lòng Bạch Chiến ngũ vị tạp trần, đột nhiên cảm thấy mình sống mấy năm đều vô dụng cả.

Ads
';
Advertisement
x