Sau khi Ngọc Ý trở về, lập tức đến hậu viện, không gặp phải Lạc Lão, càng thêm yên tĩnh, Ngọc Ý lấy tất cả dược liệu cần thiết mấy ngày nữa đi hàn đàm ra. 

Lạc Lão vừa về đến đã nhìn thấy cô cầm một đống dược liệu, lập tức tức giận: "Cái đồ nha đầu xấu xí này ngươi cầm nhiều dược liệu như vậy làm cái gì?" 

"Đương nhiên là cho Thế tử dùng" Ngọc Ý trả lời. 

Lạc Lão lườm một cái: "Cơ thể Vu tiểu tử lại không thoải mái sao, ta vừa gặp hắn, thoạt nhìn không có gì không khỏe mà?" 

"Không phải bây giờ dùng, là mấy ngày nữa dùng, ta muốn cùng Thế tử đi tham gia hội hoa đào, ta sợ thân thể của hắn không khỏe, cho nên chuẩn bị một ít dược liệu trước. Ngọc Ý giải thích nói. 

Đối với Lạc Lão, cô không nói đến chuyện giải độc. 

Lạc Lão chăm sóc Vu Kì Thiên nhiều năm như vậy, vẫn luôn giúp hắn điều trị cơ thể, nhưng không giải độc, là y thuật của ông ta thật sự không được, không có cách nào tra ra được Thế tử trúng độc gì, hay là có mục đích gì khác? 

Cho nên Ngọc Ý không thể mạo hiểu, đối với người không thể hoàn toàn tin tưởng, cô sẽ không để lộ. 

"Hội hoa đào, đó không phải là ngày lễ một năm một lần của nước Thiên Hòa hay sao, nghe nói nam nữ cả Kinh Thành đều tham dự, rất nhiều người ba nước khác cũng nghe danh mà đến, nói trắng ra chính là hội gặp mặt của những người trẻ tuổi, đừng nói ngươi mang Vu Tiểu Tử đi tuyển tiểu thiếp cho hắn?" Lạc Lão hỏi lại. 

Ngọc Ý trừng mắt nhìn ông ta một cái: "Lão đầu ông nói cái gì đấy, sao ta lại có thể tuyển tiểu thiếp cho Thế tử, Thế tử toàn tâm toàn ý đối với ta, hắn sẽ không có loại suy nghĩ này. 

"Cũng đúng, Tiểu Tử thật sự là mắt mù, thế mà lại vừa ý nha đầu xấu như ngươi." Lạc Lão châm chọc. 

"Thế tử hắn hai con ngươi sáng như đuốc, ánh mắt tốt, mới nhìn trúng ta, mới sủng ta, ngài có ý kiến cũng vô dụng." Ngọc Ý cầm bao dược liệu đi. 

"Chờ một chút, ngươi nha đầu này lúc trước lãng phí nhiều dược liệu như vậy, sao hai ngày nay ta nhìn, trong ngăn kéo lại không ít đi, có chuyện gì?" Lạc Lão khó hiểu. 

"Ta dùng rồi, nhưng mà cũng bổ sung rồi, như vậy sẽ không chậm trễ ông già như ông dùng thuốc. 

"Này thì còn được, nói đến ông già ta cũng mấy chục năm chưa đi hội hoa đào rồi, lần trước đó hình như là lúc ta còn trẻ." Lạc Lão cảm thán nói. "Ngài cũng muốn đi?" Ngọc Ý hỏi. 

"Ai muốn đi chứ, ta mới không có." 

"Được rồi, nếu ngài muốn đi có thể nói cho ta biết, ta có cách làm cho người khác không nhận ra ngài." Ngọc Ý cầm dược liệu rồi đi ra ngoài. 

Lạc Lão đương nhiên không tin, trước đó ông ta cũng dịch dung đi ra ngoài, kết quả còn không phải bị người phát hiện, hại ông ta thiếu chút nữa bị ám sát. 

Ngọc Ý sau khi rời đi thì trực tiếp về phòng mình, để Long Nhị giữ ở ngoài cửa, không cho phép ai quấy rầy, cô cầm những dược liệu kia rồi đi vào không gian. 

Mấy ngày nữa cho Thế tử dùng thuốc, cô muốn chuẩn bị trước toàn bộ những thứ có thể nghĩ đến được, miễn cho đến lúc đó có tình hình gì xảy ra bất ngờ. 

Vu Kì Thiên sau khi trở về thì nhìn thấy Long Nhị sắc mặt nghiêm túc canh ở cửa ra vào: "Phu nhân sao thế?" 

"Phu nhân cầm dược liệu từ chỗ Lạc Lão về, nói không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy" Long Nhị thành thật trả lời. 

"Ta cũng không thể vào?" Sắc mặt Vu Kì Thiên lạnh xuống. 

Long Nhị sợ đến mức hơi run lên, bị khí tràng cường đại của Thế tử chấn nhiếp, nhưng mà vẫn ra vẻ bình tĩnh: "Xin Thế tử thứ tội, phu nhân đã dặn, Long Nhị chỉ có thể nghe theo, đợi phu nhân đi ra, Long Nhị mặc cho Thế tử trách phạt." 

Đôi mắt đen của Vu Kì Thiên lạnh lùng nhìn về phía Long Nnhir, hơi thở quanh thân cũng thay đổi: "Long Nhị, bản Thế tử ở bên cạnh ngươi bao nhiêu năm, ngươi thật muốn ngăn cản ta?" 

"Xin Thế tử thứ tội." Long Nhị quỳ xuống đất hành lễ, nhưng không tránh ra. 

Long Ảnh Vệ trong tối đều nhìn đến căng thẳng, đều chảy mồ hôi lạnh vì Long Nhị. 

"Long Nhị này có phải là ngốc hay không, đây chính là Thế tử, cũng không phải là người khác, Thế tử và phu nhân vô cùng ân ái, Thế tử đi vào thì có làm sao?" Long Tứ châm chọc. 

"Ngu ngốc, bây giờ phu nhân là chủ tử của Long Nhị, Long Nhị đây là tuân lệnh chủ, không sai, ta lại cảm thấy hắn rất có cốt khí" Long Tam bội phục nói. 

"Vậy Thế tử tuyệt sẽ không tha cho hắn." Long Tứ bĩu môi. 

"Ta thấy không nhất định" 

Mấy Long Ảnh Vệ đang nói, chỉ thấy sắc mặt lạnh lùng u ám, khí thế lạnh lẽo quanh thân kia của Vu Kì Thiên thu lại, vô cùng hài lòng nhìn về phía Long Nhị. 

"Không sai, ngươi có thể trung thành hộ chủ như vậy, cũng không vì bản Thế tử mà tránh ra, quả thật không tệ, xem ra bản Thế tử không chọn nhầm người." Vu Kì Thiên khen ngợi. 

"Đa tạ Thế tử." Lúc này Long Nhị mới hơi hơi nhẹ thở ra. 

"Nếu như phu nhân đã có việc bận, vậy bản Thế tử đến sảnh chính đợi nàng" Vu Kì Thiên xoay người rời đi. 

Long Nhị theo bản năng lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng oán giận phu nhân ta dễ dàng sao, vì người ta thế mà mạo hiểm đắc tội với Thế tử đó, cũng may Thế tử anh 

minh. 

Quản gia lập tức báo lại: "Thế tử, người của chúng ta chở bò sữa đến đây rồi, chừng vài trăm con." 

"Đưa đến nông trường bên ngoài thành trước đi, mặt khác thì tìm mấy người qua đó giúp đó, sau đó xem Ngọc Ý sắp xếp thế nào" Vu Kì Thiên trả lời. "Dạ. Quản gia lập tức đi làm theo. 

Hạ nhân tiến lên báo cáo: "Thế tử, Tứ hoàng tử dẫn theo hơn hai mươi người đến, nói là phu nhân để hắn ta mang người đến." 

Vu Kì Thiên nhíu mày: "Ngọc Ý, cho bọn họ vào đi." 

"Da." 

Không lâu sau, Tứ hoàng tử mang theo hai mươi mấy người nghênh ngang đi đến. 

"Vu Kì Thiên, Ngọc Ý đâu rồi, bản hoàng tử dẫn người đến rồi, cần nàng ta xem qua." Tứ hoàng tử Bạch Chiến hỏi. 

"Ngọc Ý đang bận, chờ đi" Vu Kì Thiên nhàn nhạt đáp lại. 

"Nàng ta có thể bận cái gì chứ?" Bạch Chiến không chút xem mình là người ngoài, trực tiếp ngồi xuống, cầm chén trà trước mặt Vu Kì Thiên lên uống mấy ngụm liền. 

Vu Kì Thiên nhíu mày, lạnh lùng hơi cong môi: "Đây là trà ngày hôm qua." 

"Phụt!" Bạch Chiến phun ra, họ khan kịch liệt: "Vu Kì Thiên sao ngươi không nói sớm?" 

"Ngươi cũng không có hỏi ta." 

"Đáng giận, ngươi cái tên này chắc chắn là cố ý, Ngọc Ý sao có thể nhìn trúng được cái người lòng dạ độc ác như ngươi được chứ, thật sự là tiếc cho Ngọc Ý" Bạch Chiến châm 

chọc. 

Vu Kì Thiên sắc mạnh lạnh như băng quét đến: "Lời này cũng không giống như lời ngươi có thể nói?" 

Trước kia, Bạch Chiến là người nhìn Ngọc Ý không vừa mắt nhất, cho dù muốn nói cũng là nói nàng không xứng với mình, đột nhiên nói mình không xứng với Ngọc Ý, lại thêm Bạch Chiến dẫn người đến tìm Ngọc Ý, không thể không khiến Vu Kì Thiên hoài nghi. 

Bạch Chiến có chút xấu hổ, ngạo kiều bĩu môi nói: "Bản hoàng tử nhìn chuyện không nhìn người, trước đó bản hoàng tử có hiểu lầm với Ngọc Ý, nhưng từ sau thọ yến của Phó lão phu nhân, bản hoàng tử thay đổi cái nhìn đối với Ngọc Ý, ngược lại ngươi khối băng lớn này, sao có thể làm Ngọc Ý nhìn trúng được. 

"Thế tử nhà ta vóc người đẹp, thân phận tôn quý, hơn nữa đối với ta sủng ái có thừa, ta đương nhiên nhìn trúng rồi." Một giọng nói phản bác truyền đến, Ngọc Ý từ bên ngoài đi 

vào. 

eyJpdiI6IkJMczA5d2g5SFBqa0NMNlVkdWtNdEE9PSIsInZhbHVlIjoibmkweFRUWFwvMjJBOWlReWZmVEhxYzZGUmYrcHV6RzBuVFdHVVdcL3h3cHRcL21PSXNmc3FUcGc2bzA4TjRGaTFPUGZyaWcxU2tRVkVVR1JBdFlWUkJJRUJPY1Z0VUhmN0tKMUNZN0RkeWdMMGlTTWhLTDZVN2hUMXEranVqWjNYQ1pjbDBCWVBBRlBvdHVSdVB6d1IrZnlCVjRFT0pYNUZFT0t2N1wvQlNCUWlLXC9HWlVcL1pteWp1bUM1VHBcL1pHY2FLN0llSmsxVSsxZkkrNWpkRzFtVStCQTJOcGF3YnorMlwvSWhiR25rNkJvNUY0PSIsIm1hYyI6IjY1YjlmY2FlYTRiZmUyODVjM2IzODAyODlmYmE2OTI5YjQyZDFjYTVhNDU4YzllNjg1ZTBjMzMzMjIyMzc0OTUifQ==
eyJpdiI6IksySFM2dXNoelpBZmk4a1ROMUFrSlE9PSIsInZhbHVlIjoiWTdHODN4amY0SjlcL05cL1c3RTRqdE51alR3SVpKc3N2MUlJd3VIRldiWGdMQ3pEQkhNOWo5OVNqYVg5ODVOY3hUYnhSZEhWNzZKNVFKdDRuR3ZIK1h2YXM1UXppYUo1eWNcL0hDbTlyY1hyUEFaVXJ5MWw3SEcwT3IrRWl5WWFnWSszYndoWDNtaTBNYmd4ZnlVMXdpdkRKaUJCMnFKM2Z6ZHMwd2xrZXRsXC9UKzdTUFRsTHpreW5hN1M1eW9KZkE0T0thcnorWWFJek56eXNTU2NZejNjMUh0ejhNWFwvbXVXelh0cU5sR0oyTUt3YVhneWVQT3JLdnBDYUpoUURpZTZFcnZtRDRCZWFGQWdtZVZIeWpmc1BxOTdKTVBxV25jR1ZvVVNlQmdIU3BzVjdhUmJKMDBMS0M1cnFnckZhRWlmaVExa2FpMXIyUnBoXC9TSXVlMlhnaFNSWUVPTmI3TXFyYk9Ma0VEaHFcL2ZFSlgrRkJiQ1k5eW5nbkFiRVBUSkh4dVBlWXpYc0dTVVhqc0MxaHpZZVlGN1VXUHM4elRybVQwYys2cCtZRXhCTVJXbW83eE9Uc0x3VXJtdTNwejJ0RG1VTXNoQU5YQUFCQ0d5c1wveDFybEtJUUZKclpCMUQ0ZUZJeGVFTno5RGo1OWptckE5VTBlYlArMTMrM1lKTkd0dk95djV4VDBiZitKQVBpeWZxQkxWZ21yNFdYY3ZRcmw4ajBzTVpUNzl4QnFkT2VUMzk5VzZacXJTYVRyamwzK0x6bVd6aTFzb2RaelpFTnNOOGFlcCtDbUtRejlFMlVuMWNCQ3gwZEE1c1lmV0h4NHczXC81ZTZYUExQMVhpY2R5cXZKUExJY2cwdmNYTFhHbVZ1dUFQc084d1JicGF3OFJXbnBONFdLK000N1V2cWJsTHArcDl0b1N6U05BQmh5bGVCZnUycStWcHV0R09tYk1Vc3RXRGhJUDVcL2NtRHF2XC9TRk1NaWg0MzVyQVU9IiwibWFjIjoiYWNlMmY1NzBmNDM0MmEyMDkwZDhhOTM4YjA1ZjY3Yzc1ZDc3YWM2ZWI3NmU4OGI2ZWFjMjRmMDU3YTUyYmMzMSJ9

Khóe miệng Ngọc Ý giật giật: "Tứ hoàng tử hiệu suất làm việc của ngươi đúng là cao."

Ads
';
Advertisement
x