Một tên ăn mày nhỏ cũng nguyện ý cố gắng vì thay đổi vận mệnh của mình, nhưng hắn ta thì sao, giống như là không có tín niệm của bản thân mình, mấy chục năm chỉ ngồi ăn rồi chờ chết. 

Giờ phút này, nhìn ăn mày nhỏ trước mặt, sắc mặt Bạch Chiến nghiêm túc, chăm chú, trầm mặc chưa từng có. 

Cách đó không xa, Ngọc Tiểu Lục đang bị Liêu Tinh mang đến nhìn một màn này vào trong mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhùng thêm mấy phần khiếp sợ và bất ngờ. 

Cậu ta vẫn luôn nhìn Ngọc Ý không vừa mắt, trước kia Ngọc Ý là xấu nữ nổi danh của Thiên Hòa, xấu thì xấu, lại còn không an phận, cả ngày gây chuyện thị phi, không ngừng làm loạn, Ngọc Tiểu Lục cảm thấy có đại tỷ như vậy quá mất mặt, cho nên vẫn luôn không muốn gặp Ngọc Ý. 

Lúc này nghe tên ăn mày nhỏ này nói những lời này, Ngọc Tiểu Lục lập tức hoài nghi tên nhóc này không phải tìm cớ chứ. Nếu không, Ngọc Ý với cá tính ngu ngốc như vậy, sao có thể nói ra được những lời này. 

Mặc dù cậu ta cũng nghe nói, thọ yến Phó lão phu nhân Ngọc Ý thắng Phó Thế tử, nhưng cậu ta cảm thấy đây nhất định là Vu Thế tử giúp Ngọc Ý, cô khẳng định là làm loạn thôi, đánh chết Ngọc Tiểu Lục cũng không tin. 

"Được rồi, đứng lên đi, Ngọc Ý đang bận, đợi lát nữa nàng ấy bận xong lại đến, không đến quấy rầy nàng." Vu Kì Thiên lạnh nhạt khẽ nói. 

"Vâng, đa tạ Thế tử." Tiểu Lục Tử nghe như thế lập tức đứng lên, thức thời đứng ở một bên. 

"Thế tử, Lục thiếu gia nhà họ Ngọc đưa đến rồi" Liêu Tinh báo cáo. 

Vu Kì Thiên ngẩng lên nhìn Ngọc Tiểu Lục một cái: "Dẫn cậu ta đến sảnh, 

"Dạ." Liêu Tinh chuẩn bị đi. 

"Ta không đi, các ngươi tìm ta đến có chuyện gì?" Khuôn mặt nhỏ của Ngọc Tiểu Lục căng thẳng hỏi. 

Cậu ta từ học đường vừa mới tan học, đã bị Liêu Tinh trực tiếp đưa đến, cũng không kịp nói với hạ nhân Ngọc Phủ, Ngọc Tiểu Lục cảm giác chuyện không đơn giản như vậy. 

Vu Kì Thiên lành lạnh nhìn về phía cậu ta: "Nhìn thấy bản Thế tử, ngươi thế mà không hành lễ, là muốn cho người đánh gãy chân người sao?" 

Giọng nói lạnh lùng, xa cách, vô cùng áp lực. 

Ngọc Tiểu Lục sợ đến mức phịch một tiếng quỳ xuống đất: "Tham kiến Thế tử." 

"Được rồi, đứng lên đi, đại tỷ ngươi nhớ ngươi, cho nên ra lệnh cho người dẫn đến." Vu Kì Thiên nhàn nhạt trả lời. 

"Đại tỷ của ta nhớ ta, điều này sao có thể?" Ngọc Tiểu Lục đánh chết cũng sẽ không tin. 

Từ nhỏ cậu ta và Ngọc Ý không qua lại, hai người gặp mặt lập tức ồn ào, đánh nhau, bởi vì cậu ta tuổi còn nhỏ, phụ thân lại thiên vị Ngọc Ý, cho nên từ nhỏ Ngọc Tiểu Lục bị Ngọc Ý đánh không ít lần, nói cô nhớ đến mình, Ngọc Tiểu Lục chỉ cảm thấy gặp quỷ rồi. 

"Vì cái gì không thể?" Vu Kì Thiên hỏi lại. 

Ngọc Tiểu Lục sợ khí tràng và khí thế cường đại của hắn, đương nhiên không dám nói thật: "Không có gì, ta chỉ là quá bất ngờ, ta không muốn đến sảnh, ta có thể vào trong xem sao?" 

"Có thể, nhưng không cho phép lên tiếng quấy rầy Ngọc Ý." Vu Kì Thiên lạnh mặt nói. 

"Vâng." Ngọc Tiểu Lục cung kính ngồi bên cạnh. 

Cậu ta mới không cần đến sảnh gì đó, đó có bao nhiêu vô nghĩa, mấy người Ngọc Ý đang làm đồ ăn, lỡ như mình rời đi bọn họ không cho mình ăn thì sao. 

Trong phòng bếp. 

Ngọc Ý đã chiên xong hơn mười miếng gà, làm mọi người cắt ra miếng nhỏ nếm thử xem, Ngọc Ý lại bưng hai cái đĩa lớn đi qua. 

"Thế tử, mọi người cũng nếm thử" Ngọc Ý nói xong, nhìn đến Tiểu Lục Tử bên cạnh. 

"Ngọc tiểu thư, ta thuyết phục cha ta rồi, ông ấy đồng ý cho ta sau này đi theo người, cho nên ta qua đây tìm người." Tiểu Lục Tử căng thẳng nói chuyện cũng có chút lắp bắp. "Không tồi, ta biết tiểu tử ngươi nhất định sẽ đến, đúng lúc ta làm gà chiên, ngươi cũng đến cùng nếm thử đi" Ngọc Ý mở miệng. 

Tiểu Lục Tử vô cùng cảm kích, cũng không dám lỗ mãng: "Không cần đâu Ngọc tiểu thư, ta đã ăn cơm rồi." 

Ngọc Ý đương nhiên biết cậu bé câu nệ, ngại ngùng, cầm lấy đũa xiên một miếng gà lớn đưa qua: " Nếu đã đi theo ta, vậy sau người là người của ta, lời nói của ta ngươi phải nghe nói, bây giờ ăn hết miếng gà này đi." 

Tiểu Lục Tử nhìn một miếng thịt gà lớn, hốc mắt lập tức đỏ lên, nhà cậu ta nghèo đến đến kêu lẻng kẻng, quanh năm suốt tháng không có thịt ăn, chứ đừng nói gì miếng thịt lớn như vậy. 

"Ngọc tiểu thư, ta có thể mang về cho cha ta ăn không?" Tiểu Lục Tử nghẹn ngào hỏi. 

Ngọc Ý nghe thấy lòng chua xót, thật sự vì sự hiểu chuyện của cậu bé này mà vui mừng: "Ngươi ăn trước, còn có rất nhiều, hôm nay phải chiên hai sọt thịt heo và thịt gà lớn, đợt lát nữa mang về mấy miếng cho cha ngươi." 

Tiểu Lục Tử phịch một tiếng quỳ xuống đất, đập đầu bịch bịch: "Đa tạ Ngọc tiểu thư, cảm ơn" 

"Được rồi, đừng có mà hở chút là quỳ, con người của ta không có nhiều chuyện như vậy, đứng dậy tranh thủ lúc còn nóng ăn đi, đợi lát nữa ta muốn nói một chút chuyện của ngươi, ăn trước đi" Ngọc Ý đưa qua. 

Lúc này Tiểu Lục Tử mới nhận lấy, chảy nước mắt mở to miệng ăn. 

Thịt gà nóng hôi hổi, thơm ngào ngạt, mùi rất thơm, rất mềm, từ đầu lưỡi nóng đến tim. 

Đây là thịt gà ngon nhất mà cậu ta từ nhỏ đến lớn từng ăn được, cũng là miếng thịt lớn nhất. 

Ngọc Tiểu Lục bên cạnh sắc mặt thối không chịu được: "Ngọc Ý, sao ta lại cảm thấy hắn mới là đệ đệ ruột của ngươi, ta là nhặt được?" 

Ngọc Ý trừng mắt nhìn cậu ta một cái: "Ngươi cái đồ nhãi con này còn không biết xấu hổ mà ghen tị, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý, một bữa cơm của đệ có thể đặt được một năm cơm của cậu nhóc này, có thể giống nhau sao" 

"Người ít nói bậy, một bữa cơm của ta sao có thể so với một năm của hắn?" Ngọc Tiểu Lục đương nhiên không tin. 

"Tiểu Lục Tử, ngươi đến nói cho hắn biết." Ngọc Ý mở miệng. 

Tiểu Lục Tử đang ăn thịt gà, mơ hồ không rõ trả lời: "Vâng Ngọc tiểu thư, trong nhà ta nghèo, thường xuyên bữa có bữa không, có đôi khi một ngày chỉ ăn một cái bánh bao, có đôi khi phải đi ăn xin, ăn cơm thừa canh cặn của người khác, hoặc là đồ hỏng người ta vứt không cần, cũng có khi không có được bánh bao đồ ăn thừa, hàng xóm thấy ta đáng thương sẽ cứu tế ta, nếu không ta đã sớm chết đói. 

Ngọc Tiểu Lục chưa bao giờ biết, còn có người một ngày ăn một cái bánh bao, hoặc là cơm thừa canh cặn, nghĩ đến mình mỗi bữa đều một bàn đồ ăn lớn, gà vịt thịt cá, đột nhiên trong lòng hắn ta rất khó chịu. 

Lại nhìn về phía Tiểu Lục ngấu nghiến như quỷ chết đói ăn gà chiên, khuôn mặt nhỏ căng thẳng của Ngọc Tiểu Lục có chút đồng tình, đi đến cầm một miếng gà chiên đưa cho cậu ta: "Vậy ngươi ăn nhiều một chút" 

Tiểu Lục Tử nhìn về phía Ngọc Ý, thấy Ngọc Ý gật đầu, lúc này cậu ta mới cầm lấy: "Cảm ơn" 

"Cảm ơn ta làm gì, cái này cũng không phải ta làm, cũng không phải nhà ta" Ngọc Tiểu Lục ngạo kiều nói. 

Ngọc Ý cầm một miếng thịt gà đưa qua: "Đệ cũng ăn đi, đây là đồ ăn vặt ta vừa làm, mấy hôm nữa cùng hùn vốn với Tứ hoàng tử mở cửa hàng gà chiên, nếu đệ đến ăn, ta nói với Tứ hoàng tử, miễn phí cho đệ cả đời" 

Lúc này Ngọc Tiểu Lục mới không tình nguyện nhận lấy: "Xì, ai cần miễn phí của ngươi, ta cũng không phải là không có tiền," Nói xong cắn một miếng. 

"Vị thế nào?" 

eyJpdiI6ImViM0xHR0tvMFwvZHBlTm0zcnE1V3JBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkV4Tzl2Vm9wdGozNUErVUtacTh2WkpMMFBDb0VZWlZWNSthdEFWVkRyOTJOM1hZMzNNd0hzMVNTd3hHbk5BNklySE9qMVNPNmREVWNuK2QwXC9oSGViWUhqTytsVHlQaFwvWWlzOG1VZ3ZQYXJZTVdESmVaMDRacDVFWnk4dnBnMG05QndndndHSHRQNXlZeWtGV0VOd1d1K2xHdk1YaTlpMEhLZTRJMGZBdWl0N1VraFVFXC8ycDRRSjNyZHd0MlNSajFKSytZR09SekhCZk9FcVNjXC9ib05qeHpNZXNQZDlMeUJzOE96aXZzTVU0cUtnVStEc0c2Nm5wOGR5N1lpODhDOThyTW1VdkxVbk1Pc280dnY1bnhIekZXQ3o3RndGM1Y4UlBMTWtpNXlyS1R5K1h0RDZUYjBzUnNWSmpHT3J5QVR1RlFFTEFwYm5RcGZEcmpmaG5GRmc9PSIsIm1hYyI6IjExMjIxNDdmOWI0ZmJmNWI2YTEyNWYyN2ZlZTNkMWUyMTQxMjI1ZGRjYWYzNjJhMTcxY2FmN2Y5ODRkODMwMDAifQ==
eyJpdiI6InVXSTdqNkszZWg1V0pYS3JGOUc2Q3c9PSIsInZhbHVlIjoiZ25wdEJrR0FxSHhzRmF5SEJvMFNZenFXVmFaRldqTGJyeVdyc0dcL1dENHFMUVUwdnFJaVpvOUNFMUg4S3pwWXNZcFcrRmRCUFNRR21kSWdBTnM4MnJIbFptbzYyaUg5K0FPaldxXC9Ydkk0Rkd3UERkczdSVHp0ODVkaDhqQ2J5QlJEWkdocndEUHFrR3o1OWJoTm9zN2FIU2NGazYwM2o2Y2gxcFhSUVpsakM1MG81STZKaEoxNUJmZEwxNWUxdmI0aU9JVEl3alg1VElIYVJTV3BycndMSDJaaTVPSmZFSWtraW9TWXVOZG1pbUxBMWRBbjM1bnFNZmd6WldRMWdkIiwibWFjIjoiNDNkMzRkMTBiODkxNDNkOTI2ZTVlYjM0NWVjMGJkNmUxYjU5N2M0MmEyNjdmOGU1ZjJjMmMyNjMwNmVkZTkyNiJ9

Ngọc Tiểu Lục ăn vui vẻ, cậu ta sẽ không nói cho Ngọc Ý, cậu ta lén lút cho hạ nhân Ngọc Phủ đến Thiên Hạ lâu mua trà sữa và hoa quả dầm.

Ads
';
Advertisement
x