"Đáng chết, là kẻ chết băm chết vằm nào dám hạ độc con trai ta, nếu để ta biết được nhất định sẽ chặt xác hắn ra thành trăm mảnh." Chu lão gia tức giận đùng đùng nói. "Không biết Chu đại thiếu gia như vậy bao nhiêu lâu rồi?" Ngọc Ý hỏi.
"Một tháng rồi, chuyện xấu trong nhà này không tiện nói ra miệng, cho nên chúng ta lén mời rất nhiều đại phu nhưng đều không có kết quả, lão gia không còn cách nào khác mới quyết định treo thưởng, Ngọc tiểu thư, cầu xin cô, nhất định cô phải cứu con trai ta, nhà họ Chu chúng ta chỉ có duy nhất một đứa con này." Chu phu nhân lập tức lên tiếng. "Chỉ cần Ngọc tiểu thư có thể trị được khỏi bệnh cho con trai của ta thì ta sẽ tặng cô vạn lượng hoàng kim, thêm một căn nhà nữa." Chu lão gia đảm bảo.
"Bệnh này của đại thiếu gia không dễ trị, ít nhất cũng cần đến một tháng, hôm nay ta châm cứu cho cậu ấy trước, kết hợp với canh thuốc, bảy ngày sau ta sẽ tới xem tình hình" Ngọc Ý nói.
"Được, được, làm phiền Ngọc tiểu thư rồi."
"Chu lão gia, Chu phu nhân không cần khách sáo, làm phiền hai người ra ngoài trước, ta phải châm cứu cho đại thiếu gia." Ngọc Ý nói.
"Được, được" Hai người họ ra ngoài, Long Nhị thì đứng bên cạnh xem, không dám nhắm mắt, nếu để thế tử biết được chuyện này nhất định sẽ chôn sống hắn ta.
Chu đại thiếu gia nằm xuống xong xuôi, Ngọc Ý thành thạo châm cứu cho hắn ta, gương mặt nghiêm túc, không lâu sau Chu đại thiếu gia vô cùng bất ngờ, hắn ta thật sự cảm thấy bụng dưới có một chút nhiệt.
Ngọc Ý châm cứu xong, kê một phương thuốc để lại, dặn dò những chuyện cần chú ý rồi mới rời đi.
Lúc gần đi Chu lão gia tặng cô hai lượng hoàng kim, coi như công sức vì cô đã vất vả, còn nói nếu như Chu đại thiếu gia thật sự có thể hồi phục được ông ta nhất định sẽ cảm ơn nữa.
Ngọc Ý và Long Nhị chân trước vừa đi khỏi thì trong phòng của Chu đại thiếu gia đã xuất hiện một bóng người, không phải ai khác mà chính là Ly vương Bạch Tử Huân.
"Thế nào?" Bạch Tử Huân lạnh lùng hỏi.
Chu đại thiếu gia lập tức nói lại những gì Ngọc Ý vừa làm với mình cho hắn ta nghe, không chừa chuyện gì.
Khi nhìn thấy Chu đại thiếu gia nhìn những vị trí đã châm cứu, sắc mặt Bạch Tử Huân lập tức trở nên âm trầm, đôi mắt hơi nheo lại, mấy huyệt đó trước đây chính là những vị trí mà lang trung giang hồ kia đã giúp hắn ta châm cứu.
Không lẽ Ngọc Ý chính là vị lang trung giang hồ đó?
"Vương gia, đây là phương thuốc Ngọc tiểu thư vừa để lại" Chu lão gia cung kính đưa tới.
Bạch Tử Huân nhận lấy đọc qua, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Nét chữ của Ngọc Ý thật sự xấu muốn chết, thật không khác gì chó giẫm, mặc dù nét chữ của lang trung giang hồ kia cũng không đẹp nhưng đẹp hơn chữ này nhiều.
Còn những loại thuốc bên trên, hoàn toàn không giống với phương thuốc kia của hắn ta, không khí xung quanh Bạch Tử Huân lạnh đi, không lẽ thật sự là do hắn ta đã nghĩ nhiều?
"Vương gia, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?" Chu lão gia hỏi.
Hôm qua nhận được mệnh lệnh của Vương gia, bảo cả nhà bọn họ giả vờ Chu đại thiếu gia không cương được, mặc dù Chu lão gia không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, vương gia chỉ nói hôm nay cá sẽ cắn câu nhưng không ngờ con cá mà vương gia nói chính là Ngọc Ý.
"Làm đúng theo kế hoạch, không được để lộ bất cứ sơ hở nào" Bạch Tử Huân ra lệnh.
"Vâng."
Ở bên này, Ngọc Ý bước ra khỏi cổng lớn nhà họ Chu, cầm hai thỏi vàng, vui không kìm được.
"Ra ngoài một chuyến cũng không phí công, lại còn có chút thu hoạch, chia cho ngươi một thỏi này." Ngọc Ý đưa sang.
Lần này Long Nhị không khách sáo nữa, nhận lấy luôn: "Đi theo phu nhân ra ngoài đúng là tốt, chuyện này về sau đến thêm vài lần nữa thì tốt."
"Ta cũng cảm thấy vậy" Ngọc Ý đồng ý.
Trên đường quay về, hai người đi tới mấy quầy thuốc mua một ít thuốc rồi Ngọc Ý mới quay lại.
Sau đó lại nhìn thấy Ngọc Ly và mấy người chị em ra ngoài dạo phố, hình như gặp phải chuyện gì phiền phức.
"Sao vậy?" Ngọc Ý bước tới hỏi.
"Đại tỷ là tỷ sao, mấy người bọn muội đang đi dạo phố, kết quả không cẩn thận va hỏng đồ của hắn ta, cái bình hoa của hắn ta, hắn ta đòi một vạn lượng, đây rõ ràng là ăn cướp." Ngọc Ly không vui nói.
Mặc dù mọi người đều là thiên kim tiểu thư nhưng tiền tiêu vặt cũng đều có hạn, bình thường quần áo, trang sức cũng tiêu mất gần hết, đột nhiên muốn lấy ra một vạn, đương nhiên là không được.
"Ta tới xem thử, là loại gốm gì mà mất một vạn lượng?" Ngọc Ý nói xong bước tới.
"Ngọc tiểu thư, đây là gốm Nhữ chính tông, cô nhìn men sứ, màu sắc, nét vẽ này đi, chắc chắn là gốm cổ, đây là đồ gia bảo của nhà ta đấy." Chưởng quầy lập tức ra vẻ đáng
thương.
Ngọc Ý ngồi xuống nhìn cẩn thận, ánh mắt dừng lại ở phần đáy bình hoa, cô cầm lên sờ thử, nhìn dấu tem ở đáy bình, đôi môi mỏng nở một nụ cười châm biếm. "Chưởng quầy, ông nói thứ này là đồ gốm cổ sao?" Ngọc Ý hỏi.
"Đương nhiên rồi, là cụ ta truyền cho ông nội ta, ông nội ta truyền cho cha ta, rồi mới truyền đến cho ta, ta còn dự định truyền cho con trai của ta nhưng trong nhà mẹ già bệnh nặng không có tiền chữa bệnh nên ta mới phải mang đi bán, là đám người kia làm vỡ bình hoa của ta, bọn họ phải bồi thường tiền, nếu không ta sẽ đi báo quan" Chưởng quầy nước mắt nước mũi nói, khỏi phải nói là thảm hại thế nào.
"Nếu ông đã muốn báo quan thì đi đi, ta đi cùng ông." Ngọc Ý lên tiếng.
"Đại tỷ" Ngọc Ly sợ hãi, nếu để cha biết được là nàng ta lại gây họa thì nhất định sẽ phạt quỳ ở từ đường.
"Yên tâm đi, muội cứ yên tâm đứng nhìn là được rồi, ta không để cho muội có chuyện đâu." Ngọc Ý an ủi nói.
Lúc này Ngọc Ly mới thầm thở phào một hơi, đại tỷ lợi hại như vậy, nhất định là có cách.
Chưởng quầy nghe xong, giật mình: "Đừng mà Ngọc tiểu thư, ta cũng chỉ nói vậy thôi, ta cũng chỉ sợ bọn họ không đền ta tiền thôi, mẹ ta còn đang đợi tiền để chữa bệnh nữa, cô mau bảo bọn họ đền ta tiền để ta đi mời đại phu, bớt một chút cũng được"
"Nếu đã như vậy thì ta cũng không vòng vo nữa, chiếc bình sứ này căn bản không phải là đồ cổ gì, dấu tem dưới đáy bình có màu xanh xám, đây là màu xanh sứ mấy năm gần đây mới sử dụng, vậy nên chiếc bình này chỉ được làm ra cách đây mấy năm gần đây, cũng chỉ đáng giá 10 lượng bạc thôi" Ngọc Ý hừ lạnh một tiếng.
Mọi người nghe xong đều kinh ngạc, ngạc nhiên nhìn qua.
"Ngọc tiểu thư, cô đừng nói bậy, đây là bảo vật gia truyền của nhà ta, không thể nào vì muội muội cô làm vỡ bình hoa của ta mà lại nói bình hoa của ta là giả được, cô thế này là đang cậy thế ức hiếp người khác. Mọi người mau tới xem đi, Ngọc tiểu thư ức hiếp lương dân, mọi người làm chủ cho ta đi" Chưởng quầy bất mãn nói.
Bách tính qua đường dừng lại, vây quanh xem, tất cả đều xem náo nhiệt, chỉ trích Ngọc Ý.
Dù sao trước đây danh tiếng của Ngọc Ý cũng quá kém, cho dù hôm qua cô vừa giúp đỡ bách tính nhưng mọi người vẫn không tin tưởng cô lắm.
Trước đây nước Thiên Hòa dùng chữ phồn thể, năm năm trước điện hạ mới cho người giảm bớt nét chữ, dùng chữ Hòa đơn giản này, chẳng lẽ tổ tông nhà ngươi biết trước chuyện tương lai, biết được điện hạ sẽ cho đơn giản nét chữ sao." Ngọc Ý hỏi ngược lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất