"Dù sao ngươi đồng ý hợp tác với ta là được, nói đi, muốn hợp tác thế nào?" Bạch Chiến nhanh chóng hỏi vào trọng điểm.
"Ta đã mua mười mấy cái cửa hàng, đây là khế đất, ngài cho người trang trí hoàn chỉnh, phong cách trang trí phải thống nhất với nhau, ta dự định mở một chuỗi cửa hàng đồ ăn vặt. Ta cung cấp công thức, ngài cung cấp nhân lực, tiền bạc và lo việc buôn bán, lợi nhuận kiếm được chúng ta chia 50- 50. Bản đồ ăn điều quan trọng nhất là cảm giác và mùi vị, vậy nên nhất định phải chọn kỹ lưỡng người của nhà bếp, tuyệt đối phải đáng tin" Ngọc Ý dặn dò nói.
"Chia 50- 50, Ngọc Ý, ngươi chắc chắn muốn chia 50- 50 với ta sao?" Bạch Chiến còn chút không tin được vào tai mình, lúc trước hắn ta đề nghị phân chia 30- 70, Ngọc Ý còn không bằng lòng.
"Dựa vào việc ngài không làm chứng cho Thất công chúa và nhân phẩm của ngài còn có chỗ đáng giá nên ta mới phân chia 50- 50 với ngài" Ngọc Ý trả lời.
Tự nhiên Bạch Chiến vô cùng cảm động, nếu biết trước Ngọc Ý dễ nói chuyện như vậy, hắn ta thể hiện sớm một chút không phải là tốt rồi sao, nhưng dù sao bây giờ cũng chưa muộn, giây phút này tự nhiên Bạch Chiến cảm thấy Ngọc Ý rất hào sảng, rất ngầu.
"Vậy ngươi muốn bán cái gì?"
"Gà rán, xiên rán, sau vài tháng lại đưa ra món mới, giá cả không được quá đắt, phải là loại mà tất cả bách tính đều có thể mua được" Ngọc Ý giải thích nói.
"Đồ ăn ngươi làm cả nước Thiên Hòa này không tìm ra được phần thứ hai, cho dù có bán đắt thì cũng sẽ có người mua?" Bạch Chiến không hiểu.
"Kinh thành đúng là có rất nhiều người có tiền, đúng là bán đắt cũng sẽ có người mua nhưng người có tiền ăn nhiều cũng cảm thấy chán, về sau bán được ít, lợi nhuận cũng sẽ giảm rất nhiều.
Nhưng lão bách tính thì không phải vậy, cho dù bình thường số tiền kiếm được không nhiều, sau khi bán hàng, mọi người cảm thấy ăn ngon thì sẽ một truyền mười, mười truyền trăm, đồ ăn ngon thì ai cũng muốn nếm thử.
Đến lúc đó cả nước Thiên Hòa thậm chí cả bốn nước cũng đều thích, như thế mới gọi là một ngày thu một đấu vàng, hơn nữa đồ ăn cũng không giống như quần áo và trang sức, ăn xong vẫn phải ăn nữa, vậy nên phải mở rộng tầm nhìn ra một chút."
Bạch Chiến hoàn toàn kinh ngạc, lúc trước hắn ta chỉ cảm thấy Ngọc Ý có nhiều chủ ý, hợp tác cùng cô sẽ kiếm được không ít tiền, nhưng bây giờ khi nghe lời giải thích của
Ngọc Ý, Bạch Chiến bái phục đến mức muốn quỳ rạp xuống đất.
"Ngọc Ý, ngươi lợi hại thật đấy, là trước đây bốn hoàng tử có mắt nhìn tinh anh, về sau ta sẽ nghe cô cả. Bạch Chiến vô cùng bái phục.
"Tứ hoàng tử khách sáo rồi" Ngọc Ý nói qua với hắn ta về phong cách trang trí, Tứ hoàng tử lập tức lắng nghe chăm chú, nhanh chóng quay về tìm người đi làm.
Ngọc Ý không ngờ, một người bất cần đời như Tứ hoàng tử nói một chút đã hiểu, thật sự khiến cô có mấy phần phải nhìn bằng con mắt khác.
"Mấy người nghe nói chưa, Chu đại thiếu gia không cương được, mời bao nhiêu đại phu mà cũng không có tác dụng, hương hỏa của nhà họ Chu coi như xong rồi." Ở bên cạnh, một bách tính đi đường lên tiếng nói.
"Tôi cũng nghe nói rồi, Chu lão gia vô cùng sốt ruột rồi, treo thưởng vạn lượng hoàng kim để tìm được danh y."
"Chu lão gia nói rồi, vạn lượng hoàng kim cũng chỉ là lễ gặp mặt, nếu thật sự trị được bệnh cho con trai ông ta thì việc tặng cả một căn nhà cũng không phải kể.
Nghe bách tính xung quanh bàn luận xôn xao, Ngọc Ý liền có hứng thú: "Long Nhị, chúng ta tới Chu phủ.
"Được."
Lần này, hai người không dịch dung mà ngang nhiên tới nơi.
Long Nhị dẫn đường, đi qua hai con phố, bọn họ đã nhìn thấy căn nhà lớn của Chu phủ, hai con sư tử đá ngồi trước cửa, oai phong lẫm liệt, chúng còn được mạ vàng, có thể thấy Chu phủ thật sự rất có tiền.
"Phu nhân, chúng ta thật sự cứ như thế mà vào sao, có cần cải trang, chỉnh trang một chút không?" Nhị Long hỏi.
"Không cần, đi tìm hiểu thực hư trước rồi nói" Ngọc Ý trả lời.
Trước đây cô chưa từng nghe nói đến việc Chu đại thiếu gia không cương được, tự nhiên bách tính lan truyền thông tin, luôn cảm thấy chuyện này quá đỗi trùng hợp. "Vâng"
Ngọc Ý dẫn Long Nhị đi qua: "Ta là Ngọc Ý, biết một chút y thuật, nghe nói đại thiếu gia nhà ngươi không cương được nên ta tới xem thử.
Thị vệ ở cửa nghe xong vô cùng ngạc nhiên: "Ngọc tiểu thư, xin mời vào trong, lão gia nhà ta nói rồi, đại phu tìm đến cửa không cần thông báo."
"Được." Ngọc Ý đi vào trong, nhìn thấy ba vị đại phu chán nản bước ra ngoài.
Một người trong số đó, cô nhớ hình như đã từng gặp ở Ly vương phủ nhưng Ngọc Ý cũng không nghĩ nhiều, cùng Long Nhị đi vào trong.
Trong phòng lớn
Chu lão gia và người trong Chu phủ vừa nghe thấy là Ngọc Ý đến chữa bệnh cho con trai mình liền vô cùng kích động.
"Ngọc tiểu thư, cô thật sự trị được chứng không cương sao?" Chu lão gia kích động hỏi.
"Đúng vậy Ngọc tiểu thư, chỉ cần cô trị được hết bệnh cho con trai của chúng ta, cho dù là loại thuốc quý đến đâu đi chăng nữa chúng ta cũng sẽ tìm ra, chuyện thù lao cũng rất
dễ nói chuyện, chỉ cầu xin cô cứu đứa con trai khổ mệnh này của ta, xin đừng làm nhà họ Chu chúng ta tuyệt hậu." Chu phu nhân khóc ra nước mắt.
"Tâm trạng của Chu lão gia và Chu phu nhân ta đều hiểu được, hai người cứ dẫn ta đến gặp Chu đại thiếu gia đi." Ngọc Ý trả lời.
"Được, Ngọc tiểu thư, bên này, mời." Chu lão gia và Chu lão phu nhân lập tức dẫn đường, Ngọc Ý và Long Nhị đi theo hai bọn họ.
Vẫn chưa tới phòng đã nghe thấy tiếng chửi mắng và đập đồ đạc bên trong.
"Cút, cút hết cho bổn thiếu gia, bây giờ bổn thiếu gia đã là phế nhân, ta không muốn nhìn thấy các ngươi, cút hết đi!" Chu đại thiếu gia mắng.
Cửa phòng mở ra, hai nha hoàn lập tức chạy ra ngoài.
Ngọc Ý liếc mắt nhìn thấy những vết đỏ, tím xanh trên cánh tay bọn họ, có thể thấy là do Chu đại thiếu gia làm bị thương.
"Con trai của ta, sao hôm nay con lại nổi nóng như vậy, mẹ biết con không dễ chịu, Ngọc tiểu thư nói cô ấy biết y thuật, cô ấy nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho con." Chu phu nhân quan tâm, đi vào trong phòng.
"Mẹ, mẹ đã nói những lời này 300 lần rồi, con không nghe nữa, nếu cả đời con đều như vậy, đến một người đàn ông còn không phải thì chẳng thà chết đi còn hơn" Chu đại thiếu gia tức giận nói.
"Khốn nạn, ta và mẹ ngươi nuôi người lớn như vậy để ngươi tự hủy hoại mình như vậy sao, ngoan ngoãn ở yên đây cho ta." Chu lão gia tức giận hét lên một tiếng.
Chu đại thiếu gia quả thực bớt đi rất nhiều, đứng yên không dám động đậy, cũng không dám nói chuyện.
"Ngọc tiểu thư, để cô chê cười rồi, xin mời vào trong" Chu lão gia cung kính nói.
"Đa tạ." Ngọc Ý bước vào bên trong, nhìn thấy một thiếu niên 16, 17 tuổi, cơ thể hơi mập, trên mặt đầy những ngấn thịt, sắc mặt nhợt nhạt, quầng mắt trũng xuống, vừa nhìn là biết đã lâu không được nghỉ ngơi tốt.
Chu đại thiếu gia đương nhiên cũng nhìn thấy Ngọc Ý, giật mình: "Cha mẹ, hai người tìm đâu ra một nữ nhân xấu xí như vậy, đen như than vậy, xấu chết đi được, con không muốn để cô ta chữa bệnh cho con, hai người mau đuổi cô ta đi đi...
Chu đại thiếu gia còn chưa nói xong thì cây châm bạc trong tay Ngọc Ý đã bay ra làm hắn ta lập tức không nói được nữa.
"Con trai, con làm sao vậy?" Chu đại phu nhân lo lắng nói.
"Phu nhân yên tâm, ta chỉ điểm huyệt câm của đại thiếu gia thôi, một lát nữa sẽ bình thường thôi, cậu ấy cứ ầm ĩ làm ảnh hưởng đến chẩn đoán của ta." Ngọc Ý giải thích, bước tới bắt mạch cho hắn ta.
Chu đại thiếu gia ngây ra nhìn Ngọc Ý, không dám có bất cứ hành động gì nữa.
"Cái gì, con trai của ta bị người khác hạ độc sao?" Chu phu nhân vô cùng kinh hãi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất