Ngọc Ý nhìn chỗ đồ ăn bên trong, giờ đã là buổi chiều, nhất định lão Lạc đã ăn cơm rồi, vừa hay có thể làm gà rán.
Ngọc Ý lập tức cắt thịt gà và thịt lợn thành những miếng lớn, sau đó ướp gia vị và chuẩn bị thêm một ít rau xanh. Lão Lạc tò mò nhìn: "Vu tiểu tử, ngươi chắc thứ nha đầu này làm có thể ăn được không?"
"Đương nhiên là được, lão Lạc, ông cứ đợi đó là được." Vu Kỳ Thiên trả lời.
"Ngươi có vẻ bênh vợ quá nhỉ" Lão Lạc bĩu môi, không nói nữa.
Ngọc Ý chuẩn bị gần xong chỗ rau, thịt cũng đã gần được, Ngọc Ý lập tức cho người nổi lửa, đổ dầu vào, rán một cách rất thành thục.
Không bao lâu sau, cả phòng bếp sau đều là mùi gà rán, lão Lạc ngửi đến mức râu vểnh cả lên.
Ái chà, mùi vị này đúng là không tồi.
Một lát sau, gà rán và rau đều nấu xong, Ngọc Ý dọn lên bàn: "Lão Lạc, ông nếm thử đi"
"Cũng tạm được thôi." Lão Lạc cầm đôi đũa, gắp một miếng lên ăn, hai mắt trợn to.
"Ông ăn nữa không?"
Lão Lạc bĩu môi: "Tạm thôi, cũng bình thường thôi." Nói xong, lại gắp một đũa to nữa bỏ vào miệng.
Ngọc Ý thấy vậy liền biết ông ta rất hài lòng: "Thế tử, người cũng ngồi xuống nếm thử xem.
"Được." Vu Kì Thiên ngồi xuống ăn thử, tài năng nấu nướng của Ngọc Ý chưa từng làm hắn phải thất vọng.
"Quản gia, ông cũng ăn cùng đi." Ngọc Ý lên tiếng.
"Phu nhân, như thể không hay lắm" Quản gia ngoài miệng nói xấu hổ nhưng tay lại cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng: "Ngon lắm, đồ ăn phu nhân làm đều rất ngon, món này gọi là gì vậy phu nhân?"
"Gà rán, thịt lợn chiên giòn còn có cả xiên rau củ nữa, gọi chung là đồ chiên." Ngọc Ý trả lời.
"Phu nhân, những món này có bán ở tửu lầu không, mùi vị thật sự không tồi, nhất định có thể bán được với một giá tốt." Quản gia phấn khởi hỏi.
"Không, lần này ta chuẩn bị mở một quán gà rán, là kiểu cửa hàng bán đồ ăn vặt. Quản gia, lúc trước ta nhờ ông hỏi sạp hàng đó, kết quả thế nào rồi?" Ngọc Ý hỏi.
"Chuyện này tôi đã làm xong từ lâu rồi. Mấy hôm nay không phải phu nhân cứ bận ở hậu viện sao, vậy nên tôi cũng không làm phiền phu nhân. Bây giờ tôi sẽ đi lấy" Quản gia đi khỏi, lúc trở về trong tay có thêm một sấp khế đất.
"Nhiều như vậy sao?"
"Phu nhân bảo tôi để ý những nơi có vị trí tốt, cửa hàng không quá lớn, có mười mấy cái tầm hơn chục mét, giá cũng rẻ nên ta đã tự quyết định mua lại." Quản gia trả lời. "Không tồi, quản gia làm việc thật là đáng tin cậy, thế tử, vậy người thanh toán tiền mua sạp hàng cho quản gia, ngày mai cho người dẫn ta qua đó xem thử" Ngọc Ý lên tiếng. "Được, phu nhân." Vu Kì Thiên đồng ý.
Ly vương phủ
Sau khi Bạch Tử Huân trở về liền đóng cửa thư phòng mình, đuổi hết tất cả người ra ngoài, không cho phép bất cứ người nào làm phiền.
Căn phòng rộng lớn vô cùng yên tĩnh, Bạch Tử Huân nhớ lại mọi chuyện từ khi Ngọc Ý gả đi, cẩn thận sắp xếp lại.
Gần như tất cả mọi thứ đều bắt đầu từ đêm thành hôn lúc đầu.
Là do hắn ta cả giận mất khôn, không có hứng thú với người phụ nữ này, về sau mới phát hiện mình không cương được, giấy thôi vợ hắn ta viết cho Ngọc Ý bị người khác dán lên cửa Thiên Hạ Lâu, sau đó là một loạt chuyện xảy ra.
Trước kia Ngọc Ý quần áo lượt là, bất tài vô dụng, huênh hoang kiêu ngạo, không được việc gì. Nhưng Ngọc Ý hiện giờ y thuật cao minh, có thể giải quyết tất cả những vấn đề ở thành Nam Nguyên này mà cả triều đình không giải quyết được, làm việc, vẽ tranh đều vô cùng lợi hại, thậm chí trước đây ở Thiên Hạ Lâu không có trà sữa và hoa quả dầm, là sau khi Ngọc Ý gả cho Vu Kỳ Thiên mới có.
Nghĩ đến một loạt những chuyện này, Bạch Tử Huân càng nghĩ càng sợ.
Trước sau Ngọc Ý thay đổi nhiều như vậy, nghĩ đến thủ pháp cô dùng châm bạc phong huyệt, đôi mắt đen của Bạch Tử Huân lóe lên tia nhìn máu lạnh.
Không lẽ cô ta căn bản không phải Ngọc Ý sao?
Ngoại trừ cách giải thích này, Bạch Tử Huân không thể nghĩ ra được cách thứ hai, nếu không làm sao có thể giải thích được việc một bao cỏ một việc không thành trở nên tài hoa xuất chúng như vậy.
Nếu thật sự là như vậy thì lại chẳng có liên quan gì tới Vu Kỳ Thiên, thấy hắn chiều chuộng Ngọc Ý như vậy, nếu không phải hắn biết được thân phận của Ngọc Ý thì cũng tham gia vào trong đó.
Nỗi hoài nghi của Bạch Tử Huân càng ngày càng lớn, cảm thấy âm mưu này thật sự quá lớn, khuôn mặt hắn ta âm trầm, sắc lạnh.
"Ngọc Ý, lần này tuyệt đối là ta sẽ không tha cho ngươi!" Bạch Tử Huân hừ lạnh nói: "Người đâu!"
Bên ngoài, thị vệ lập tức vào trong, cung kính hành lễ: "Tham kiến vương gia.
"Bổn vương có chuyện cần nhờ ngươi làm." Ly vương thấp giọng nói.
Tên thị vệ nghe rõ, hiểu xong lập tức đi làm.
Bạch Tử Huân nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, khóe miệng âm trầm nở một nụ cười lạnh lùng, tàn ác.
Sáng hôm sau
Ngọc Ý ăn xong bữa sáng, dẫn theo Long Nhị và hai hạ nhân nữa ra khỏi cửa, hai hạ nhân đó dẫn Ngọc Ý tới những cửa hàng mà quản gia đã mua.
Ngọc Ý xem hết một lượt, vô cùng hài lòng: "Quản gia thật không hổ là quản gia của phủ thế gia, diện tích, vị trí, cách làm việc thật không tồi."
"Đó là chuyện đương nhiên rồi, phủ thế tử có được như ngày hôm nay, một nửa công lao là của quản gia, nói một câu đại bất kính thì quản gia giống như một nửa cha của thế tử, một nửa người cha còn lại chính là Quy Y, nếu không phải có hai người này thì phủ thế tử và thế tử sợ rằng đã mất từ lâu rồi." Long Nhị cảm thán nói.
"Đúng như vậy, đúng rồi, hai người đi tìm người trang trí cửa hàng tới đây, chúng ta phải nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ." Ngọc Ý vừa nói xong thì Tứ hoàng tử xuất hiện. "Ngọc Ý, ngươi tìm người trang trí cửa hàng, sao không tìm bổn hoàng tử, trong tay bốn hoàng tử có người chuyên làm những việc này" Tứ hoàng tử Bạch Chiến đắc ý nói.
Ngọc Ý nhìn về phía hắn ta: "Tứ hoàng tử nói thật không?"
"Thật không, bổn hoàng tử cần phải lừa ngươi sao? Nếu không phải bổn hoàng tử muốn cùng làm ăn kinh doanh với ngươi thì cũng còn lâu mới thèm để ý đến ngươi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hôm qua ngươi đứng giữa đường đánh Bạch Thu Di, đúng hả giận, bổn hoàng tử nhìn thấy vô cùng sung sướng" Bạch Chiến không tiếc lời tán dương cô.
"Hôm qua ta đánh Thất công chúa, ngài nhìn thấy sao? Hiếm khi không thấy ngài tới trước mặt điện hạ thêm mắm thêm muối, chuyện này không giống với tính cách của ngài nhỉ?" Ngọc Ý nhướn mày hỏi.
"Hừ, bổn hoàng tử cũng không phải tiểu nhân, vì sao phải thêm mắm thêm muối chứ, con nha đầu Bạch Thu Di đó bình thường nghênh ngang, ngạo mạn quen rồi, đều là do hoàng huynh và Nhị ca chiều chuộng mà ra, từ trước đến giờ nó chưa từng coi người Tứ ca như ta ra gì, vì sao ta phải làm chứng cho nó chứ." Bạch Chiến khó chịu nói. Ngọc Ý không ngờ Tứ hoàng tử sẽ nói ra những lời như vậy, tự nhiên cô đột nhiên cảm thấy Bạch Chiến bình thường đáng ghét, lúc này cũng có chút thuận mắt.
"Nể tình ngài vẫn còn có chút chính nghĩa, ta đồng ý hợp tác cùng ngài"
Bạch Chiến ngẩn người: "Thật sao, ngươi thật sự muốn hợp tác cùng ta?"
"Không sai." Ngọc Ý trả lời.
"Tại sao, trước đây không phải ngươi luôn không coi ta ra gì sao?" Bạch Chiến không hiểu.
"Trước đây ngài bất cần đời, trong mắt không có ai, đắc ý huênh hoang, trong đầu chỉ có bột nhão, đương nhiên là ta không coi trọng rồi. Nhưng ngài không phải vì không thuận mắt với ta mà chạy sang làm chứng cho Thất công chúa, ngược lại cũng có vài phần khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác, vậy nên ta mới đồng ý hợp tác với ngài." Ngọc Ý giải
"Trước đây là vậy, bây giờ, cũng vậy. Ngọc Ý cười thành tiếng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất