Điều này khiến cho sắc mặt của Triệu thị đen xì trông vô cùng xấu xí. Từ khi nào Ngọc Ý đáng chết lại trở nên khó chơi như vậy, tuy nhiên ngại thế tử đang ở đây nên bà ta không dám làm bậy. 

"Ý Nhi, chuyện nhỏ như thế cần gì phải làm phiền lão gia chứ. Hiếm lắm con và thế tử mới về nhà, trưa nay con cũng uống nhiều, về nghỉ ngơi đi đã. Chờ lão gia tỉnh ta sẽ phái người đến báo con" Triệu thị cười nịnh nọt. 

"Nếu đã thế thì phiền mẹ rồi. À phải rồi, sau này viện của Tô di nương không cần thêm thứ gì đâu. Nếu cần gì cứ để Tam muội tự đi lấy là được." Ngọc Ý cười nói. 

"Được, Ý Nhi nói đúng. 

"Tô di nương này quá nhát gan, cũng chẳng có dã tâm, càng không muốn quyền quản lý mà chỉ muốn được yên ổn. Dù sao bà ấy cũng là người từng đi theo mẹ ta, hơn nữa khi ta còn nhỏ cũng từng đối xử với ta rất tốt, nên ta sẽ không mặc kệ chuyện của bà ấy. 

Nếu Tô di nương không sao thì Ngọc phủ này sẽ được yên ổn. Nhưng nếu bà ấy và Tam muội gặp chuyện gì, Ngọc phủ cũng đừng mong được thanh bình. Nhị muội và lục đệ đều là đệ đệ muội muội của ta. Sau này ta sẽ bảo thế tử để ý cho họ một chút." Ngọc Ý ẩn ý nói. 

"Mọi chuyện đều nghe phu nhân" Vu Kì Thiên rất phối hợp bổ sung. 

Vừa nghe xong, sắc mặt Triệu thị thoát cái đã trở nên trắng bệch, bà ta không thể bình tĩnh nổi mà sợ đến mức suýt ngã xuống đất. May mà ma ma bên cạnh kịp đỡ bà ta. "Phu nhân, ngài không sao chứ?" Ma ma quan tâm hỏi. 

"Không sao, không sao hết, Ý Nhi quan tâm đến Ngọc Linh và Tiểu Lục như thế khiến ta rất vui mừng. Con yên tâm, từ nay về sau chắc chắn Ngọc phủ sẽ gia đình hòa thuận. Triệu thị lập tức tỏ vẻ tươi cười nịnh nọt. 

"Thế là tốt nhất, ta và thế tử cũng không quấy rầy nương nghỉ ngơi nữa. Phiền nương nói với cha, hôm khác ta lại về thăm ông ấy. Hôm nay chúng ta về trước." Ngọc Ý quay người rời khỏi, Vu Kì Thiên lập tức đuổi theo. 

Lúc này Triệu thị mới khẽ thở phào, lập tức tự dẫn người đi tiễn họ. 

Mãi đến khi xe ngựa của phủ thế tử đi xa, biến mất ở chỗ ngoặt, đôi mắt của Triệu thị mới lóe lên một tia độc ác và hận thù. 

Ngọc Ý đáng chết này dám đe dọa bà ta, đáng giận. Đều do con tiện nhân Tô di nương, bà ta chắc chắn sẽ không tha cho hai mẹ con đó. 

Trên xe ngựa. 

Vu Kì Thiên nhìn về phía Ngọc Ý: "Nàng tin Triệu thị kia sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?" 

"Đương nhiên ta không tin, tuy nhiên ta cũng có chiêu đề phòng rồi. Người có lòng dạ độc ác như bà ta, nếu không dạy cho một bài học chắc chắn sẽ không nghe lời, cho nên đành phải làm phiền thế tử." Ngọc Ý cười nghịch ngợm. 

"Cần ta làm gì cứ nói" Vu Kì Thiên yêu chiều nói. 

"Thuộc hạ của Thế tử có người phụ nữ nào có võ công hay không? Vẫn dĩ ta định phái hai thị vệ đến chỗ Tô di nương, tuy nhiên nghĩ đến chuyện Tam muội là con gái, hơn nữa còn chưa có chồng, nên hơi bất tiện. Vậy nên có phụ nữ là tốt nhất, biết một chút quyền cước công phu là được, không cần quá mạnh, chỉ cần dọa cho Triệu thị sợ là được" Ngọc Ý hỏi. 

"Đương nhiên có, để ta đi sắp xếp này. 

"Thế tử chàng tốt quá. Mai chàng hãy để Liêu Tinh mời Ngọc Tiểu Lục đến phủ thế tử phủ làm khách, không cần dạy dỗ hắn, chỉ cần chiêu đãi để hắn ăn no uống say là được. Nếu Triệu thị không đích thân đến thì không thả người, cứ nói tỷ tỷ như ta nhớ đệ đệ là được." Ngọc Ý nói tiếp. 

"Cô nhóc nàng đúng là nghịch ngợm." Vu Kì Thiên cười yêu chiều. 

Ngọc Tiểu Lục là con trai Triệu thị, là điểm yếu của bà ta. Bắt được hắn chẳng khác nào tùm được cổ họng của Triệu thị. 

"Thế tử, giải quyết xong chuyện của Triệu thị, ta còn cần chuẩn bị thêm vài thứ. Hai ngày nữa chúng ta sẽ đến đầm nước lạnh." Ngọc Ý nói. 

Vu Kì Thiên gật đầu: "Đừng vội, nàng cứ giải quyết xong mọi việc là được" 

Đợi đến kia họ quay về phủ thế tử, vừa vào cửa đã thấy Lạc lão ngồi ở phòng khách, thẹn quá thành giận trừng mắt lườm hai người đang bước vào. 

Ông ta không nói gì, cũng chẳng hề di chuyển, thế nhưng đôi mắt lại như phun lửa. 

Lúc tỉnh lại ông ta mới biết mình đã ngủ tận mấy ngày. Hơn nữa hôm qua còn là tiệc mừng thọ của Phó lão phu nhân. Ông ta vốn định tham gia, thế nhưng cuối cùng lại bỏ lỡ. 

Lạc lão hiểu rõ tửu lượng của mình. Nhớ lại hôm đó, khi uống rượu với Vu Kì Thiên, ông ta cùng lắm mới chỉ uống nửa bình, sao có thể say, hơn nữa còn ngủ tận mấy ngày. 

Vậy nên Lạc lão lập tức đoán ra, chắc chắn Vu Kì Thiên đã động tay động chân vào rượu của ông ta. 

Thằng nhãi ranh này, ông ta chăm sóc hắn mười mấy năm, thế nhưng hắn lại vì một người phụ nữ mà bỏ thuốc ông ta, hơn nữa còn xấu xí như thế. Lạc lão đã bao giờ phải chịu tức giận như vậy. 

Ngọc Ý vừa mới bước vào đã cảm nhận được bầu không khí vô cùng áp lực ở đại sảnh, vừa ngẩng đầu cô đã thấy quản gia nhìn mình ra hiệu. 

Vu Kì Thiên bình tĩnh bước vào: "Lạc lão, ngài tỉnh rồi" 

"Thằng nhóc không biết xấu hổ, ai cho ngươi lá gan mà dám bỏ thuốc ta hả? Uổng công ta chăm sóc ngươi mười mấy năm, Vu Kì Thiên ngươi chính là một con sói mắt trắng " Lạc lão hét lên giận dữ. 

(Sói mắt trắng*:chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo, ở đây là nói đùa.) 

Vu Kì Thiên không tức giận, cũng không hoảng hốt. Lúc này hắn mới nói: "Bỏ thuốc Lạc lão đúng là lỗi của ta. Ta không muốn cho ngài quấy rầy Ngọc Ý nghiên cứu. Tuy nhiên đáng lẽ ngài phải cảm ơn ta mới đúng, vừa hay kiếm cho ngài cái cớ để không cần tham dự tiệc mừng thọ của Phó lão phu nhân." 

"Thằng nhóc khốn nạn này, ai nói ta muốn kiếm cớ để không đi?" Lạc lão tức giận. 

"Chẳng lẽ ngài muốn đi?" 

Lạc lão tức hổn hển: "Có đi hay không là chuyện mà ta tự quyết, ai bảo ngươi quyết định thay ta?" 

"Đều do ta suy nghĩ không chu đáo, nếu Lạc lão vẫn còn tức giận thì cứ đánh chửi ta" Vu Kì Thiên thành khẩn nhận sai. 

"Thằng nhóc thối này, ngươi nghĩ ta thật sự không dám đánh ngươi hả? Đừng tưởng rằng cơ thể ngươi yếu ớt nên ta không dám nhẫn tâm đánh ngươi." Lạc lão hét lên giận dữ, định giơ tay thật sự đánh Vu Kì Thiên. 

Ngọc Ý chạy đến che trước mặt Vu Kì Thiên không hề nghĩ ngợi: "Lạc lão, tất cả đều là lỗi của ta. Ngài muốn đánh cứ đánh ta đi, cơ thể thế tử yếu lắm, không chịu nổi đâu" 

"Ta không sao, đừng lo cho ta. Vu Kì Thiên cảm động. 

"Sao ta lại không lo, cơ thể chàng mới vừa hồi phút một chút, chắc chắn không thể để xảy ra chuyện." Ngọc Ý lo lắng. 

Lạc lão không chịu được nữa: "Được rồi, hai vợ chồng các ngươi còn định khoe ân ái trước mặt lão già này sao? Không biết còn tưởng ông già này lấy gậy đánh uyên ương đó" 

Lúc này Ngọc Ý mới nhẹ nhàng thở phào: "Lạc lão, chuyện này là lỗi của ta. Để hối lỗi, ta sẽ mời ngươi đi ăn ngon" 

"Hứ, đừng tưởng rằng được ăn ngon là có thể lừa ta. Có thứ gì ngon mà lão già này chưa từng ăn cơ chứ?" Lạc lão bĩu môi. 

"Món này chắc chắn ngài chưa từng ăn, bây giờ ta sẽ xuống bếp, ngài cứ ngồi chờ đi" Ngọc Ý định đi. 

"Ta đi cùng nàng" Vu Kì Thiên đi theo. 

"Ông già này không cần ngồi, ta muốn đi xem thử, nhỡ con nhóc ngươi dùng cách gian dối để người khác nấu thay thì sao?" Lạc lão tức giận đi thẳng vào bếp. 

"Lạc lão, không phải ta bên phu nhân đâu, thế nhưng tài bếp nức của phu nhân thì đúng là đầu bếp không so được." Quản gia quẹt miệng. 

Lạc lão không nói gì, trong lòng ông ta đương nhiêu hiểu rõ. Sữa và trái cây kia là minh chứng tốt nhất. Nhưng đương nhiên ông ta sẽ không thừa nhận. 

eyJpdiI6IlpPNzZLXC9sWlU4bTAxRHRjS2F5aHZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikw3VDNWbjhOR29iVkt0M1Ntc3YydHBpd29RWUlXZTlDMVgxRG9MOTZNM3d4dlpIYzMxOE5hTUhtRFFFVzNDNkZWcE5xQ21JcmVlQ1prcEpGU0FOcUhlK2pOclwvNnBCUEZmS0dxSCs2eXJUND0iLCJtYWMiOiI4YTA0Zjg4ZDkwYmI5YTJjOGMwMjg1YWQwMjk4NTAwNmY5MzNjYzY4ZjY4NjkzN2MzMmUzMWVhODAxZDU4YzNmIn0=
eyJpdiI6IjdodWxXdDU1UWNBdmdJVFJlK2pFY3c9PSIsInZhbHVlIjoiRkRlcm9PVWxjeTJwVTBXckZMdU1tQkRsaVBOTlZyR0pWeEJINUxKd1F0OWh6RnVnc01JcXBaYVR2STNvb0d5ZWs3bU9Zd1EyQTJGd1RBMVJ2Y2pEUlNZUUtVOERteStQaHVyM1FQNjhqZjY4SDU0M0hDK0J0KzUxSHQrZ3Qzb3NNQk91Nyt4SXRkeFwvcGpCbWcrVkx0d1d1UU5qRlBrbDNuMWxrZG90elpXM0ZIdGRuQ3BQUldwSnVBVWhPczVjQ3A3ajZ6Y0ZkWEg2djVnUWQ1UmhBWFIrU3hMT3p0WWZzeks3OWUxMGtiM2N5bVBcL1Z4UG93STFJT1JNRnMzQmZZZTN1QlM4b1pBVHViSGVteUQxM2w3UT09IiwibWFjIjoiMTJkYjY5ODViODhmOWE4ZDg1OTVkZWNkOGE0ZDU5MDQ0MjlkZGViNDZkY2U5YzM3NDcwZTMwOWExNzYzODFhYyJ9

Họ cũng biết, nếu phu nhân đến chắc chắn sẽ được ăn ngon.

Ads
';
Advertisement
x