"Mẹ, tốt quá mẹ tỉnh rồi, tốt quá." Ngọc Hương xúc động chạy đến, nắm chặt tay mẹ mình.
"Đại tiểu thư sao người lại ở đây?" Tô di nương giật mình hỏi.
"Tam muội nói bà hôn mê bất tỉnh, nên mời ta đến xem thử, di nương có khó chịu ở đâu không?" Ngọc Ý hỏi, tiện tay bắt mạch giúp bà ta.
"Ta không sao, khụ khụ, gặp được đại tiểu thư đúng là quá tốt rồi, ta nghe Hương Nhi nói Vu thế tử đối xử với người rất tốt. Nếu vậy tiểu thư dưới suối vàng cũng được an ủi phần nào." Tô di nương vui mừng bật khóc.
Ngọc Ý vô cùng cảm động, mẹ cô đã qua đời nhiều năm như vậy mà Tô di nương vẫn còn nhớ rõ, hơn nữa vẫn còn biết ơn khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Cơ thể của Di nương không sao rồi, chắc do làm việc quá vất vẻ, đừng lo quá, mấy hôm nữ sẽ tốt lên thôi, Tam muội đi rót một chén nước ấm đến đây." Ngọc Ý nói. "Vâng, đại tỷ." Ngọc Hương lập tức đáp lời.
Sau đó mọi người thấy Ngọc Ý lấy ở đâu một ống thuốc, đổ vào chén nước: "Tô di nương uống cái này là được, giúp cơ thể khỏe mạnh"
Tô di nương hơi nhíu mày nhìn chén nước màu xanh dương, nhưng cũng không hỏi thêm mà nhận cái chén rồi ngửa đầu uống hết chẳng chút chần chừ.
"Làm phiền đại tiểu thư quá, đều do cơ thể ta quá yếu. Ta vẫn chưa cảm ơn mấy hôm trước đại tiểu thư đã ra mặt nói giúp cho mẹ con chúng ta nữa. Tuy nhiên sau này đại tiểu thư cũng đừng trở mặt với Triệu thị, bà ta là người có nhiều mưu kế. Ta sợ bà ta sẽ gây bất lợi cho người." Tô di nương quan tâm nói.
"Đều do ta không suy nghĩ cẩn thận, do ta hại di nương và Tam muội. Vốn dĩ ta ngứa mắt Triệu thị nên muốn cướp quyền quản gia của bà ta đưa cho di nương, tuy nhiên không ngờ lại hại bà." Ngọc Ý tự trách.
Cô cũng không ngờ Triệu thị lại có thể độc ác như thế, lại dám hạ độc Tô di nương. Xem ra cô đã coi thường mấy trận tranh đấu của phụ nữ trong hậu viện.
"Đại tiểu thư tuyệt đối đừng nói thế, ta biết người muốn tốt, muốn giúp chúng ta. Chẳng qua ta vô dụng mà thôi, tuy nhiên đại tiểu thư tuyệt đối đừng tranh cãi với Triệu thị chỉ vì ta. Tính cách của ta đúng là không thích hợp để quản lý. Ta cũng chẳng mong có quyền thế, chỉ cần Hương Nhi của ta bình an là được rồi." Tô di nương cảm kích nói.
"Yên tâm đi di nương, lần này do ta nghĩ chưa kỹ, bà cứ điều dưỡng cơ thể cho khỏe, chuyện khác sau này bàn tiếp. Còn về Tam muội, bà cứ yên tâm. Chỉ cần có ta ở đây, chắc
chắn sẽ không để cho Triệu thị và những người khác khiến nàng ta bị thương" Ngọc Ý hứa hẹn. "Cảm ơn đại tiểu thư, cảm ơn" Tô di nương định đứng dậy hành lễ, nhưng lại bị Ngọc Ý đỡ lấy.
"Từ nhỏ di nương đã đối xử với ta như con ruột. Kể cả thứ Tam muội không có, bà vẫn muốn đưa cho ta. Ân tình đó ta đều nhớ rõ, bây giờ ta lớn rồi, đương nhiên phải chăm sóc cho Tam muội.
Nước mắt Tô di nương lập tức tuôn như suối, bà ta khóc đến rối tinh rối mù: "Đại tiểu thư người thật sự lớn rồi, tốt quá. Thấy người như vậy ta cũng mừng, mừng thay cả cho tiểu thư.
"Vậy di nương cứ nghỉ ngơi cẩn thận đi, ta về trước"
"Được, được, Thục Nhi tiễn đại tiểu thư thay ta" Tô di nương xúc động.
"Vâng ạ."
Ngọc Hương dẫn Ngọc Ý ra ngoài, thấy họ ra, lúc này Vu Kì Thiên đợi ngoài cửa mới nhẹ nhàng thở phào.
Vừa thấy Tô di nương sắp tỉnh, Ngọc Ý đã bảo hắn ra ngoài chờ. Nếu không với tính tình nhát gan của Tô di nương, chắc chắn sẽ bị Vu Kì Thiên dọa sợ.
Ngọc Ý tiện tay đưa bảy ống thuốc: "Một ngày một ống, đổ vào nước cho di nương. Uống hết là khỏi hẳn.
"Đại tỷ cảm ơn tỷ, cảm ơn, sau này dù làm trâu làm ngựa ta cũng sẵn lòng, cảm ơn đại tỷ" Ngọc Hương vô cùng cảm kích.
"Không cần, chúng ta là tỷ muội ruột, đừng nói vậy. Hơn nữa trước kia Tô di nương đối xử rất tốt với ta, sau này ta sẽ thường xuyên đến thăm bà ấy, muội cất cái này đi." Ngọc Ý
dặn dò.
"Được."
Ngọc Ý liếc thấy một chậu hoa bên cửa sổ, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, cô lập tức đến đó: "Cách hạ độc này đúng là tốt"
"Đại tỷ, sao thế?" Ngọc Hương khó hiểu.
"Bồn hoa này ở đâu ra?" Ngọc Ý hỏi.
"Đây là bồn hoa mà mấy hôm trước ma ma của Triệu thị đã mang đến đây, nói là trước kia Triệu thị đã khắt khe với hai mẹ con ta nên lấy bồn hoa đó để xin lỗi." Ngọc Hương
trả lời.
"Đúng là thâm độc, đây là hoa Phất U. Ban ngày trông nó giống hệt hoa cỏ bình thường, tuy nhiên vừa đến tối, hoa này sẽ nở hoa, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt. Nếu ngửi thường xuyên sẽ khiến đấu choáng mắt hoa, ngửi lâu sẽ rơi vào hôn mê." Ngọc Ý giải thích.
"Tại sao lại như vậy? Triệu thị này đúng là quá thâm độc, bà ta dám lấy hoa này để hạ độc mẹ ta. Bây giờ ta phải đi tìm bà ta." Ngọc Hương tức không kìm nổi.
"Chờ một lát đã, kể cả bây giờ muội có đến tìm, bà ta cũng thừa nhận. Chuyện này cứ giao cho ta, dù gì cũng đều tại ta mới khiến cho di nương phải chịu tội, muội tên tâm chăm sóc di nương là được." Ngọc Ý đi đến định dẹp bồn hoa kia.
"Để ta" Vu Kì Thiên đi trước cô một bước, bắt đầu dọn dẹp.
"Được, thế tử vất vả rồi" Ngọc Ý đưa Vu Kì Thiên rời đi.
Ngọc Ý và Vu Kì Thiên đi thẳng đến viện của Triệu thị. Ngọc thừa tướng đã ngủ còn Triệu thị đang nghĩ cách để chiếm trăm nghìn lượng của Ngọc Ý làm của riêng. Bỗng bà ta nghe thấy ma ma chạy vào bẩm báo, nói Ngọc Ý và Vu thế tử đến.
"Họ đến đây làm gì?" Triệu thị khó hiểu, nhanh chóng theo chạy ma ma ra ngoài.
"Ý Nhi, Vu thế tử, sao hai người lại đến đây, có phải không hài lòng cái gì trong viện không? Hay để ta sai người làm dọn dẹp thêm lần nữa?" Triệu thị tỏ vẻ quan tâm.
Ngọc Ý cười khẩy, cầm bồn hoa Phất U trong tay Vu Kì Thiên, đặt trên bàn trước mặt Triệu thị.
Thây bồn hoa kia, cả người Triệu thị cứng đờ, nhưng trên mặt lại cố tỏ ra bình tĩnh: "Ý Nhi, sao ngươi lại mang bồn hoa này đến đây?"
"Nương không cảm thấy bồn hoa này quen lắm sao. Đây chính là bồn hoa mà mấy hôm trước nương đã tặng cho Tô di nương. Ngọc Ý cười trả lời.
Rõ ràng cô mỉm cười dịu dàng xinh đẹp như vậy, thế nhưng khi rơi vào mắt Triệu thị lại khiến bà ta cảm thấy vô cùng kinh khủng, đáng sợ.
Dù sao cũng là đương gia chủ mẫu của Ngọc Thị, nên Triệu thị cũng đã từng thấy thấy rất nhiều chuyện trong các gia đình giàu có, dù trong lòng bà ta sợ muốn chết, cũng đoán ra mọi chuyện nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ khó hiểu.
"Ý Nhi, con vừa nhắc là ta nhớ ngay. Đây chẳng phải là bồn hoa mà mấy hôm trước ta tặng cho Tô di nương đó sao. Gần đây phủ Thừa tướng mới mua một đám hoa mới. Ta nghĩ viện của Tô di nương lâu không trồng thêm hoa, nên mới cho người mang sang đó."
"Ta vừa mới rời khỏi viện của Tô di nương, bà ấy đã tỉnh lại, nói không thích bồn hoa này nên ta mang về trả cho nương. Ta thấy phòng của nương cũng ít cây cỏ, đặt thêm bồn hoa này là vừa." Ngọc Ý cười mỉa.
Triệu thị cứng đờ: "Sao lại đặt ở đây được? Ý Nhi không biết sao, dạo này lão gia không thích bày hoa trong phòng đâu?"
"Vậy thì ta và thế tử ngồi đây chờ, đợi cha tỉnh ta sẽ nói với ông" Ngọc Ý cố ý nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất