"Bệ hạ anh minh!" Vu Kì Thiên thản nhiên đáp. 

"Nếu đã kể hết mọi chuyện rồi thì các người lui ra đi, trẫm mệt rồi." Hoàng đế tỏ vẻ mệt mỏi nói. 

Dây dưa lâu như thế rồi, cuối cùng lại còn tự vả mặt mình, sao hoàng đế còn không biết xấu hổ mà giữ họ lại, chỉ đành giải quyết mọi chuyện nhanh chóng sau đó đuổi họ đi. 

"Thần cáo lui." 

"Thần nữ cáo lui" 

Vu Kì Thiên dẫn Ngọc Ý lui ra ngoài, Ly vương cũng hành lễ định đi ra đúng cái lễ, muốn đi. 

"Ly vương ở lại." Hoàng đế bỗng nhiên lên tiếng. 

Đợi Vu Kì Thiên và Ngọc Ý ra khỏi đại điện, lúc này hoàng đế mới thở dài nói: "Hôm nay việc này đã khiến cho hoàng đệ phải chịu ấm ức rồi, tất cả đều do bình thường trẫm quá thiên vị Thu Di, nên chưa thèm điều tra rõ đã bảo đệ đi bắt Ngọc Ý đến đây" 

"Hoàng huynh nói quá rồi, cũng đều do thần đệ chưa suy nghĩ cẩn thận, suy cho cùng tất cả đều do Thu Di cậy sủng mà kiêu, nên mới có thể nói những câu sỉ nhục bệ hạ như vậy, cũng như khiến cho thần đệ cảm thấy rất tức giận." Ly vương cung kính hành lễ. 

"Ngươi có thể hiểu điều trẫm nói là được, lằng nhằng cả ngày rồi, ngươi cũng về nghỉ ngơi đi." 

"Thưa vâng" 

Ở phía bên này, Vu Kì Thiên và Ngọc Ý cũng đã ra khỏi thiên điện, Ngọc Ý tỏ ra ngưỡng mộ: "Thế tử, ban nãy chàng ngầu ghê, quá trâu bò" 

Vẻ mặt Vu Kì Thiên lại rất lạnh lùng, cứ như không nghe thấy, hắn đi thẳng về phía trước. 

Ngọc Ý ngạc nhiên: "Vu Kì Thiên, chàng làm sao vậy, sao không có phản ứng gì, chẳng lẽ chàng tức giận vì ta đánh Thất công chúa kia sao?" 

Vu Kì Thiên dừng bước, quay lại nhìn cô, vẻ mặt lạnh như băng: "Kể cả nàng có đánh chết Thất công chúa cũng có liên quan gì đến ta đâu?" 

"Vậy chàng tức giận gì cơ chứ?" Ngọc Ý khó hiểu. 

"Sao nàng không bảo Long Nhị đến báo cho ta, nếu ta đến chậm, với bụng dạ hẹp hòi và tính tình độc ác của Ly vương, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng." Vu Kì Thiên tức giận nói. 

Ngọc Ý vô cùng cảm động, hóa ra thế tử lo lắng cho cô, cô nhanh chóng chạy đến nịnh nọt: "Chẳng phải ta tưởng thế tử bận rộn đó sao, nên việc nhỏ như vậy ta không muốn phải quấy rầy chàng." 

"Chuyện của nàng kể cả nhỏ cũng là chuyện quan trọng. Sau này nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, nhất định đều phải nói cho ta biết, nhỡ chẳng may Ly vương bày trò thì sao?" Vu Kì Thiên lạnh lùng ra lệnh. 

"Tuân lệnh thế tử, sau này bất cứ chuyện lớn nhỏ gì, ta nhất định sẽ sai người đến báo cho chàng" Ngọc Ý lập tức đảm bảo. 

Vu Kì Thiên thò tay nắm lấy tay phải của Ngọc Ý: "Vậy còn được, tay còn đau không?" 

Ngọc Ý ngạc nhiên, không kịp phản ứng. 

"Chẳng lẽ lấy roi đánh người xong không đau tay hay sao?" Vu Kì Thiên hỏi. 

"Không sao hết thế tử, ta vẫn ổn, cũng không đau tay, chỉ hơi tê mà thôi, tuy nhiên bây giờ không sao cả rồi" Ngọc Ý cảm động đến rối tinh rối mù. 

Sao Vu Kì Thiên lại thân mật như vậy, cô đánh Thất công chúa, hắn còn lo lắng không biết cô có đau tay hay không, đúng là người đàn ông tốt nhà mình có khác. 

Vu Kì Thiên đưa tay nhẹ nhàng mát xa tay giúp cô: "Sau này muốn dạy dỗ ai, cứ bảo Long Nhị ra tay là được, nàng cứ đứng xem chuyện vui là được. 

"Thế tử ta biết rồi, chàng đối xử với ta tốt quá, người ta rất thích thế tử đó." Ngọc Ý dùng một cánh tay khác ôm Vu Kì Thiên. 

"Đi, quay về thôi." 

"Được." 

Thấy cảnh này, Bạch Tử Huân đứng gần đó cảm thấy vô cùng khó chịu, một tia nham hiểm và thù hắn lướt qua con ngươi đen kịt của hắn. 

Hắn cảm thấy tức giận như nhìn món đồ quý giá của mình bị người khác cướp đi. 

Đáng chết, rõ ràng trước kia Ngọc Ý chỉ một lòng với hắn, sao bây giờ chuyển sang Vu Kì Thiên, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ xấu xí mà thôi, hắn khinh thường. 

Có điều, tại sao Vu Kì Thiên lại cưng chiều cô như vậy, còn viết tên cô vào gia phả thái tử phi, chẳng lẽ Ngọc Ý thật sự có điều gì mà hắn không biết hay sao? 

Nếu không với tình cách khát máu của Vu Kì Thiên, sao có thể cưng chiều một người phụ nữ vô duyên vô cớ, hơn nữa còn là một người phụ nữ vô cùng xấu. 

Nhớ lại cảnh tượng tuyệt vời chấn động của cô trong bữa tiệc mừng thọ, hơn nữa còn cả màn phong ấn và châm cứu huyệt đạo của cô, lại còn những cây ngân châm kia, đầu Bạch Tử Huân ù đi, cứ như đã nghĩ thông chuyện gì đó. 

"Không, không thể nào, chắc chắn không thể có chuyện đó?" Bạch Tử Huân khiếp sợ khó tin. 

Trước kia Vu Kì Thiên chưa bao giờ có thể dùng nội lực, cơ thể hắn vô cùng gầy yếu, thế nhưng từ sau khi ở bên Ngọc Ý, hắn đã có thể dùng nội lực liên tục, chuyện này không thể chỉ là trùng hợp đúng không? 

Bạch Tử Huân không tin Ngọc Ý có khả năng như vậy, dù sao trước kia cô là đồ vô dụng nổi tiếng, chắc chắn lúc trước quỷ y đã quay về điều trị cơ thể giúp Vu Kì Thiên. 

Bạch Tử Huân đánh chết cũng không muốn tin vào trường hợp mà mình vừa đoán ra, hoặc có thể nói là hắn không dám tin. 

Trên xe ngựa. 

Ngọc Ý dựa tay Vu Kì Thiên, đang nghĩ đến chuyện lúc về nên ăn gì, bỗng nhiên lại nhớ về Ngọc phủ. 

"Thế tử, trưa nay chúng ta về Ngọc phủ ăn cơm đi, ta vừa mới dạo phố đi ngang qua nhà mẹ đẻ, ba vẫn đang chờ chúng ta về ăn cơm đó, để ta về bảo ba nấu mấy thứ ta thích ăn" Ngọc Ý đề nghị. 

"Được." Vu Kì Thiên nhận lời, chỉ cần cô nhóc này không sao là được. 

"Đúng rồi thế tử, ở kinh thành có cái hàn đàm nào không?" 

"Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?" Vu Kì Thiên nhướn mày nhìn cô. 

"Thuyết giải ta định chế giúp chàng cần hai loại thuốc có tác dụng cực nóng. Hơn nữa ta còn phải tinh luyện nên sợ cơ thể chàng không chịu nổi. Nên ta muốn tìm một cái hàn đàm cho chắc. Không dùng đến đương nhiên là tốt nhất, thế nhưng nếu dùng cũng có thể giảm bớt nhiệt độc trong người" Ngọc Ý giải thích. 

Vu Kì Thiên hơi kích động: "Nàng nói chế xong thuốc giải rồi sao? Nhanh vậy?" 

"Chỉ có thể loại bỏ thêm hai phần độc nữa thôi. Còn nếu muốn giải hết độc thì ta vẫn chưa nghĩ ra cách" 

"Vậy là đủ rồi, cảm ơn nàng, Ngọc Ý. Vu Kì Thiên xúc động ôm chặt Ngọc Ý. 

Cô quả nhiên là ngôi sao may mắn của hắn. Lạc lão chăm sóc hắn mười mấy năm vẫn chưa thể giải hết độc cho hắn mà chỉ có thể điều trị. Nhưng Ngọc Ý mới gả cho hắn đã giải được hai phần độc, bây giờ lại giải thêm hai phần nữa, chẳng phải tổng cộng bốn phần độc trong người hắn đã được giải hay sao? Điều này sao không khiến hắn vui sướng, xúc động, sao không biết ơn. 

"Thế tử đừng khách sáo với ta, ta cũng chỉ thực hiện lại điều kiện lúc trước đồng ý với chàng thôi. Bốn phần độc trước khá dễ giải, còn sáu phần sau không biết bao giờ ta mới chế ra thuốc giải, chỉ sợ nó sẽ rất phiền phức thôi." Ngọc Ý thở dài. 

"Như thế đã tốt lắm rồi." Vu Kì Thiên vô cùng biết ơn. 

Xe ngựa chạy thẳng đến phủ của Ngọc thừa tướng, sau đó dừng trước cửa. 

Ngọc thừa tướng vẫn đang chờ trước cửa, vừa thấy xe ngựa của phủ thế tử, ông ta kích động chạy đến. 

eyJpdiI6Inoram1PaTN4c3pCZmtveE56cm5sUFE9PSIsInZhbHVlIjoiWlZJZWNwMVRPVngza0x1VWlENzE0NUFObnhuYmF6dUJRQURXNERtR0w3cDk1SjhMclZlNVpXb1lFWVd0NlRucDUxRTJKempyOU84dHFuREVxblZPQ1FmcGd4N2VkUUFDdDVPVm12eFNUaFpGNGFyTDlMS1wvSUdEcGdtUkM2TkVZcDA3cFZOUklGOGFkYlBrY05jQ1dJNG9OXC9VZWlJVVpSZnZlUEpkWFliRTViR0hJaUh0b3Y4c1gwUGRSK3ZBUjZiRHhHWEZ5cmxvenp4S1ozNHB3Snk5UDY0SFErOVdDZDlqSXZKajV4OEw5dnBaeXJPeExaYnJTSzNKc2RxdnI5cCtleEJoajczaGIyTHhGMHlxSGxDQzY4Z0o2WGp3b0VLZDZHc3dRTmwwUkFtZUlDRkduZHI5amd1OTc3K3NNZVRQOHpWNGtrNUtCMGFhWU5zekV4MkRpSnNpc2Zac0JhK0lBTjR4bDFRcEpXeklUemNHU2x3YXNwOXJnZkxoS1wvMjJZVWhONktzdkFhRjdxQ0JyQWRMbWhwM2FyMWZERlg5dTNHcUxYY3E1RlFkVlpzbk5KU1NYTlwvUjAySWtQSGU5QTNaSEI1TjVhMmc0RlVVVnE1UzVFMmtmVHJiWDB4UCtBTDhHc2lJZG9yeWVEN1U2eWtMd0Z0ZHdpRkJxY0lONUxQbklQNjh3cmwzQ2Y5Zk9TdEhRcW5SUXJKenFqcU1qdWZqcjBJQzhzcjV5RUg3aVg4N3pGTEwrMjJkZ3ZucThuU0g0WjZzWGdGOFRKM1ArcE1JSGxmbkJ3cVwvRkpxMnBhNG9jMHJcLzN6TnFtQlUxOURseG9LK25xYXdLNTBoMEdUTmQyYWZ1aGFCRlwvSjd0MjRVYW9xdUxwUWd6V1RRbG8xQlNzaTFmVXpoS1hsM0M5ZkorWGVJYXpaUm5PaUVpa2FpVUlubTBBamJrMXQ4aUZQZGFkK21WNm16YmwxcVJyQTVMT3NHSTZTcUJKcE90M3NPcm5SdTdMRitsZE9KTyIsIm1hYyI6IjkwNzcwMmIyMGJlZjI1YjhkNzlhNTRlNTY2OTM4YjIzYTA3ODY0YzNhNmM1MTYzYjY0MjNkNTUzOTM4M2Q4ODgifQ==
eyJpdiI6IjJhUHJhZmNFUHpNczF5NWxobmhLbEE9PSIsInZhbHVlIjoiMEdKb01PTmhXanJXT09wMFN3QlZFMDVlSkI2TDNMZ2JZVDN5SGxiYVFrQU8zYWZoekFRXC9UR3NUaFdZQVF6QmdyWFpGM3lVbU5DWjUzT0RTemtmZDhuR2tHV1hiQzAzTkk4MXFFYUFET2pXUlNUeENNS3Y2RkpsczBERlVRVXEraDF1ZkFsS0VkSlwvRkg5SXR6NDJqUElZdmRRbmlMWGUwMWVUZUVNczVabHhpekhDZDB0Z09aUVRSZzVFWk1qZ1BRbFdTc1JUaVEwZ3lvXC9UR2dpbW9UUTloMGhHZ0JvZXpoTjg4V2ZYZjVhRmhvemh2aWpGdG1YWVJ3ZDE4NXhPWXFSbnZ5UzZoZGxKWTVQUFJiQ2hSR0ZodVRyUDI2cGU3UVU1dzZsQkJ4VDNvQW9rcnM2QWQ2QkJzTVFocVwvcEd0SHhJNFA1ZW1iVDJQSTJydCt1QUJTK0E5WldWOWlaTW9aSVR3VjZ1QXdyQVJGVGR4akNlSGlaMUVEcWRtU2NYRjVscmhaRTIrd0NhaEpBNXdQVzhSaGdkNnZxajlWNDRaWVZVVFF3K0h6WGhhNjlcL3hBOFFweUZZUkZtcEkydHpkTTY4eWlGaWVuS0Q2QnIydmphMGpBQnNQTXJpTTNDdjhnak5RNGQ4NDlGSUJQVjV3a2NVeUQ4S2RDeEIwSVI4eTM5aStmMzIwUDZ3VzFJNHk2c0FHTjZ4aEdiS2E3dlRNeEdtb1pBRm9RcW9FSHh6ZkgxdVpHTlRHdnVVaUZCRGpKN1pFS3o0d3UxSEZJR1BScE0rTk1wakRFV2F0YTlvaG9Mb1huczFqZGRBVnB3R3JlTld0YU1RRktkTXZDdGtjd005bkFXNnBKbnFHdk5XSjJHQTcycVZWMVpaZkpRY2J0V2pwUFBGeWlrTDlcL2dQZ2JLOENESXpSQWRJRG5UXC9Ya3hkM050eFgwOE40a2p6cTBEa29iYUltWlliNVZadkNNbTdUTVhIS2p3cmlaelJVeEhCXC9zakxEVXZpZlFTRUJcL0sxXC9VWE5xclpscXFOeXZnUlJNSDIzSndrZmZXU1R0Qm4zUU5mUlY2WVJkZ1QyYnlGXC9zREJDRjZKMHY3NjFJakFFZXpVV2VSK0x2OWFzTjllVFZPM1oxbWYrbStTOFJrdklEbVdhOW5sRktyZGlGK0JjSkRQWHIwNHNWaHcrczE1a1JUWnV0MkN5QWZubFVWSXRoSDN1VXorUU1zdlBkamM4UXdHdHl0NElZTjBtTUhMOTNBbkpCZlVERkNVZEt2bXZaWXJ0MzFlRFlKTmoyN2t6dUtuV3k5d0NJU3lEOVM2ZHdZY1A0eE5XZmR0TktkKzlJYmlwRER5aVdSQlEwZXJzazJLelQ5UGZxcElBclN5VHpudHBOZzN5TG5iYjRkOCtabGFcLzFucjg9IiwibWFjIjoiN2FhZmVlMTc0OTI1MmNmZjFjMjg0Y2FmZGEzMTNhN2ExMWJiODFhYWFlMWZlYTA5NGJlNzk3ZjdmZjZiMzNjYyJ9

"Thật thế sao?" Ngọc thừa tướng hơi khó tin.

Ads
';
Advertisement
x