"Đó là sự thật, hơn nữa Ly vương cũng sẽ xin lỗi Ngọc Ý trước mặt tất cả mọi người." Vu Kì Thiên bổ sung. 

Thấy Vu Kì Thiên cũng nói như thế, đương nhiên Ngọc thừa tướng tin: "Vậy thì tốt, ta yên tâm rồi, cảm ơn thế tử đã cứu con gái ta, bổn tướng rất biết ơn" 

"Thừa tướng không cần như thế, chúng ta đều là người một nhà, cần gì phải khách sáo." Vu Kì Thiên lễ phép nói. 

"Đúng vậy, người một nhà nên giúp đỡ cho nhau, mau vào đi, ta đã bảo người nấu xong đồ ăn rồi." Ngọc thừa tướng nói. 

"Vâng, cảm ơn cha." Ngọc Ý đi vào bên trong. 

Ngọc thừa tướng giữ tay cô: "Con gái, con đúng là, sau này dạy lại thuộc hạ đi, hoặc ra tay vào buổi tối ấy. Cần gì phải cứng đối cứng, lại còn trên đường cái nữa chứ, đây chẳng phải tự chuốc phiền phức à? Sao lại ngốc như vậy?" 

Khóe miệng Ngọc Ý giật giật, cô cảm thấy cha đang mắng mình làm mà không suy nghĩ: "Điều cha nói, con nhớ nghĩ rồi" 

Mọi người bước vào trong phủ, Ngọc thừa tướng lập tức dẫn họ đến phòng ăn: "Quản gia nhanh bày cơm đi, con gái ta đói rồi" 

"Dạ vâng" Quản gia nhanh chóng đi làm. 

"Ý Nhi về rồi, mau vào đi, lão gia nói trưa nay ngươi về ăn cơm, nên ta cố ý xuống bếp nấu món cá tỳ bà mà ngươi thích nhất đấy" Triệu thị rất nhiệt tình. 

"Cám ơn mẹ" Ngọc Ý cười hờ hững. 

"Khó khăn lắm thế tử mới đến, mang rượu hoa mai quý giá của ta ra đây" Ngọc thừa tướng rất phấn chấn. 

"Vâng thưa lão gia." Triệu thị tự đi lấy. 

"Đại tỷ ngươi đã về rồi." Ngọc Ly vui vẻ chạy đến. 

Ngọc Ý nhìn ra cửa, thấy Ngọc Ly mặc một bộ váy dài màu vàng, cười tươi như ánh nắng, vui vẻ chạy vào. 

Ngọc Hương theo sau mặc một bộ váy áo màu hồng nhạt, trông khí chất rất dịu dàng ít nói, thùy mị nết na. 

"Đại tỷ." Ngọc Hương gọi. 

"Ừ, hai người đến rồi" Ngọc Ý trả lời. 

"Đại tỷ ngươi không sao chứ, ta nghe nói ngươi đánh nhau với Thất công chúa dọc đường. Thất công chúa là người có lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Ly vương dẫn ngươi đi chẳng phải lấy việc công để báo thù riêng hay sao?" Ngọc Ly lo lắng. 

Từ lần trước Ngọc Ý bảo vệ cho nàng ta, Ngọc Ly đã rất biết ơn Ngọc Ý, sau đó nàng ta còn giả vờ dẫn mấy tỷ muội thân thiết đến Thiên Hạ Lâu, không ngờ chưởng quầy lại vô cùng nhiệt tình, còn miễn phí trà sữa và đồ ăn cho nàng ta, muốn ăn gì cứ gọi, khiến Ngọc Ly vô cùng khâm phục Ngọc Ý. 

"Đúng thế đại tỷ, ngươi có bị thương không? Bệ hạ có gây khó dễ gì cho ngươi không?" Ngọc Hương cũng tỏ ra lo lắng. 

"Yên tâm, ta không sao, bệ hạ điều tra xong rồi, tất cả là do Thất công chúa đánh người dân bên đường vô phép tắc, nên ta mới dạy dỗ nàng ta mà thôi. Thế nên bệ hạ rất biết ơn, hơn nữa thế tử còn tìm người dân làm chứng cho ta, nên bệ hạ chẳng những không gây khó dễ mà còn định ban thưởng cho ta. Ly vương cũng sẽ xin lỗi ta trước mặt tất cả mọi người, còn phải bồi thường một trăm nghìn lượng cho ta." Ngọc Ý giải thích ngắn gọn. 

"Một trăm nghìn lượng?" Ngọc thừa tướng suýt sặc nước bọt. 

"Đại tỷ ngươi giỏi quá, một trăm nghìn lượng, nhiều tiền như thế đáng cho Ly vương lắm, vừa mất vợ lại vừa mất tiền. Ngọc Ly hả giận. 

"Tứ muội, đừng nói bậy." Ngọc Hương ngắt lời nàng ta. 

"Ta nói gì sai đâu, đây là nhà ta, ta muốn nói gì thì nói. Đại tỷ giỏi quá, Ly vương đáng bị như vậy." Ngọc Ly khâm phục. 

"Được rồi, mọi người nhanh đến đây ăn cơm đi" Ngọc thừa tướng nói. 

Triệu thị vừa dẫn Ngọc Linh bước vào đã nghe thấy đoạn bồi thường một trăm nghìn lượng, hai mẹ con vô cùng khiếp sợ. 

Một trăm nghìn lượng là một con số trên trời, từ bé đến giờ Ngọc Linh cũng chưa từng nghe nói đến số tiền lớn như vậy. Dựa vào cái gì mà Ngọc Ý lại có nhiều tiền như thế, dựa vào cái gì mà Ly vương bỏ cô rồi còn phải bồi thường cho cô, dựa vào cái gì? 

Đôi mắt Ngọc Linh tràn ngập ghen ghét và tức giận, sớm muộn cũng sẽ có ngày nàng ta chiến thắng Ngọc Ý, sau đó cướp hết tất cả mọi thứ của cô. 

"Ý Nhi bình yên quay về là tốt nhất, lão gia, để ta đi lấy rượu." Triệu thị xúc động nói. 

"Được, hôm nay chúng ta phải ăn mừng thật lớn, không say không về" Ngọc thừa tướng rất vui sướng. 

"Con uống cùng cha mấy chén, thế tử không uống được rượu, cơ thể ngài ấy không khỏe, cứ để hắn nhìn là được." Ngọc Ý tự quyết định. 

Vu Kì Thiên rất cảm động, hắn biết Ngọc Ý lo cho cơ thể của mình, tuy nhiên hiếm khi mọi người vui mừng như hôm nay, hắn cũng không muốn khiến cho mọi người mất hứng. "Không sao, ta uống một hai ly cũng được. 

"Như vậy sao được, nếu chàng uống xong cảm thấy khó chịu thì người mệt vẫn là ta, chàng cứ ngồi nhìn là được, quản gia múc cho thế tử một bát canh" Ngọc Ý ra lệnh. 

"Vâng thưa đại tiểu thư." Quản gia lập tức làm luôn. 

Nếu người đàn ông bị phụ nữ quản trước mặt mọi người, e rằng hắn ta đã tức giận vì sợ mất mặt, tuy nhiên Vu Kì Thiên chẳng những không tức giận mà trái lại hắn còn hơi cảm động. 

"Ngại quá Ngọc thừa tướng, phu nhân để ý đến cơ thể của ta, vốn dĩ ta định uống với ngươi hai ly nhưng sợ là không được rồi." Vu Kì Thiên xin lỗi. 

Vỗn dĩ Ngọc thừa tướng còn lo Vu Kì Thiên tức giận vì bị Ngọc Ý quản quá chặt, không ngờ hắn không chỉ không tức giận mà tính tình còn tốt, điều này khiến cho Ngọc thừa tướng càng thêm vui mừng. 

"Không sao, cơ thể ngài quan trọng hơn, Ý Nhi cũng chỉ quan tâm ngài thôi, uống nhiều canh tốt cho cơ thể." Ngọc thừa tướng giảng hoà. 

"Cha, chúng ta ăn cơm thôi, con đói rồi." Ngọc Ý nói. 

"Được rồi, dọn cơm nhanh lên." 

Bữa cơm này mọi người đều ăn vô cùng vui vẻ, ngay cả Triệu thị cũng rất nhiệt tình với Ngọc Ý, gắp cho cô bao nhiêu đồ ăn. 

Ngọc Ý cũng thả lỏng, uống thoải mái với Ngọc thừa tướng. Hôm nay Ngọc thừa tướng rất vui, lần đầu tiên ông ta thấy dáng vẻ bê chén lớn uống rượu, há to mồm gặm thịt của con gái, tính cách hào sảng như vậy khiến ông ta cảm thấy rất vui mừng. 

Tiểu Lục và Ngọc Linh chỉ im lặng ăn cơm, nghe họ vui vẻ cười nói như vậy, hai người vẫn không nói gì. 

Ngọc Tiểu Lục thở phì phì, khó chịu nhìn cha mình và Ngọc Ý uống rượu vui vẻ. Nhưng bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của hắn Ngọc Tiểu Lục lập tức lúng túng, thở hồng hộc vừa ăn xong đã đi luôn. 

Ngọc Ý uống hơi nhiều, vốn dĩ cô còn định về cùng với Vu Kì Thiên, nhưng Triệu thị lại nói đã cho người dọn dẹp, quét tước căn phòng trước kia của Ngọc Ý, đề nghị họ ở lại nghỉ ngơi, dù sao uống nhiều rượu đi xe ngựa cũng rất khó chịu. 

"Vậy cũng được, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đã, cũng lâu lắm rồi ta không quay về." Ngọc Ý đề nghị. 

"Được, nghe nàng" Vu Kì Thiên đồng ý. 

"Hiếm khi con muốn ở lại đây ngủ nghỉ, để cha đưa hai người đến phòng." Ngọc thừa tướng vừa nói xong đã đứng dạy, cuối cùng vì quá chén nên cả người lảo đảo. 

Triệu thị lập tức đỡ ông ta: "Lão gia, ngài đi chậm một chút" 

"Cha, để con đưa đại tỷ và tỷ phu đến đó." Ngọc Ly nói. 

"Vậy con tuyệt đối đừng bất lịch sự đấy. Ngọc thừa tướng áy náy. 

"Thừa tướng đại nhân khách sáo rồi." Vu Kì Thiên lễ phép trả lời. 

eyJpdiI6InpmZHY4TGFPaFF3QmlLSHFOc2VVRkE9PSIsInZhbHVlIjoibVNvenlJVXN4dnRRRnE0RnRSQlJpaVorRW55XC9cL1JsT2x6ZVBNRHY5WE1ObGk5a3BuNzVDQjFkMmNlczdMK3V6U1BQWGY0VnlWNUdOMHVJS3Q0SXpCamVGZHpSRGJzOGl2Ukp0MVM2WnRURzRTQ0ZhUG1jcTg2ZjA3cldWMGc4dkdoRWJrVTFJM3B0TFFkWThiWXdnejlkejBtaCtoWFwvNVNJenFwbHc5VnVOQ3NGNU5FeUpNSEs2YVJpSGVKaUMyRXVyK0ZJQWoyRjhSdkdOVXpYMUJ3K2dvU3Btd0E1MTRPRlBhejM0WEJKVmxyWjhyVWhqVVdQaDNWSVlkd1NWY0xTRVdiR0dIRnp3RERpUHc5a1VQVlNtdzdSVEpZYURuaTFZK1d6K0hsUUJ0eXFuZURcL3JHa1kwUXdoZlVrSUkreWoyTFhTNDdHek5pN0FoKzdcLzJZUWZrQWdadmwyS0tSXC9MUDVJMlFEQjZlelBcL1I3dEtsWG5wY1FBT2NEaWUzXC9kQjJ1OWxaQ0ZVZ3VwbkNadUp6WkFieVNieDFXRUF6WUthcjZcL2R6cm0rbEFNQTFtUFZieG56N0FkNGVLT2hxXC9rQVwvTlwvXC9kcHJOUlZUMDZZc3lySTVJa1ZTVWxWRG0rSGZrM29oNWFlT25SbVplUDhiRWlYQVdUUlVIMytXXC94dnlVWjN4RHRob3I3ajhLS1RQKzg3dTN3ZVBaeGtUNUtUTm9uNlFxZTBycUx6ZzMwTytpOTcwM1RDTGQwaWlJRHpMMXdDejlNV21Mc1JURllpSjJzanFLSUo0R2Q2czltN1ZlRnZRcFZMOGpCem5jTVdETnF5SDZ3U0ZZYm1GSGRNcjZZYWFTdkV3RXcySVlNUHdxeFVBa015OXJhM01hbWY3SkhFZnJ1Z2pldEpYR212c2dnMVdyK04yckRhYUM4bUNSWXFjU3VqemZwdjEycjlmXC9hRVh4WDZ0clVYUUtcL3FMNnlodEg5K2oxcFNLWTRkdVVDUmpEUDkrUTNKUG1pbmh3QlBxT0JualdRN3lzcG1EcHB0TmJcL0tzeW1Wc2tYQ0ZwTmR1dGNGd1wvRlVyaHh3WUxlMW1GNmxaeWg5VzFsU0xxVXpzTml5WlBENlpLa05DUlFucmc9PSIsIm1hYyI6ImMwZGY2OWZhYmIwZmE1NzhlYjMwNzJiZGE3YzE1OTEzZDNhZGVmZDM2NjAzMDQyNDBmMWVmOTU1NmRmNTU0NjQifQ==
eyJpdiI6IjBWNHJSTGppYm0zUDQ4YmE4WkJ4cFE9PSIsInZhbHVlIjoianZNeUNEdXBtSml3a3R1VU4wM3hsTFdySkIyQkpWUE56RXFueGZMbmxKM25xTUE2ZlFJZ3k2eGhGSjF4YlZTdmkyV25UZXFPanVqTTV1MUd1Q2pCKzEzVEZEZ0tQQzBZK2ZQVHlOOUZFQjA9IiwibWFjIjoiMDQzZGZlY2JiMzQ1N2U4NTNhZjAzZTIwMWZjZGNkODMzYjc0ZmRmZWI2ZGYxYjM2ZjU5NjQyYTFiN2ExYzU4OSJ9

"Lão gia, một trăm nghìn lượng không phải là một con số nhỏ, Ý Nhi cũng không tiêu hết số tiền lớn như thế đúng không? Lão gia, từ khi nó còn bé, ngài đã yêu chiều nó rồi. Hơn nữa bây giờ phòng ốc phủ Thừa tướng của chúng ta đã cũ nát, nếu dùng số tiền kia để sửa chữa lại phủ Thừa tướng, vậy chắc chắn phủ ta sẽ rực rỡ hẳn lên đúng không?" Triệu thị dụ dỗ.

Ads
';
Advertisement
x