Lâm Phong sải bước tiến tới, cả người tỏa ra thần quang, như một vị chiến thần giáng thế, khí thế bức người.
Vù!
Lâm Phong vươn ra một bàn tay che trời, đâm xuyên qua màn sương tuyết mịt mù, nắm chặt lấy Vương Tề Phi, rồi nhẹ nhàng quật mạnh xuống đất.
Ầm!
Thân thể cường hãn của Vương Tề Phi va chạm dữ dội với mặt đất.
Cả thiên địa rung chuyển như có động đất, băng tuyết nứt toác thành một khe vực sâu không thấy đáy…
“Aaaa.. Lâm Phong, ngươi khi người quá đáng..”
Vương Tề Phi gầm lên, cả người tỏa ra kim quang, tay vẫn cố gắng siết chặt Thánh Kiếm.
Hắn không thể chấp nhận kết cục này, cố gắng giãy giụa, muốn chống trả, muốn gượng dậy tái chiến.
“Khinh người quá đáng? Rốt cuộc là ai khinh ai? Là nhà họ Vương tụi mày ỷ thế, hết lần này tới lần khác tìm tao gây sự, kết quả lại bị tao giết ngược mà thôi. Hôm nay còn nói câu này, không thấy buồn cười sao?”
Lâm Phong ép sát, tung một cước, đá thẳng Vương Tề Phi xuống sâu dưới khe nức sâu thẳm.
Tí tách!
Từng giọt máu tươi nở rộ trên băng tuyết như đoá hoa yêu diễm nhất trần gian.
Vương Tề Phi thương tích chồng chất, máu me đầy người.
Hắn quá thảm rồi.
Lẽ ra hắn phải đứng trên đỉnh cao huy hoàng, vậy mà trong chớp mắt đã bị đánh rơi vào vực thẳm vạn trượng.
Trước công kích mạnh mẽ của Lâm Phong, hắn thậm chí không còn sức để phản kháng.
“Ta không cam lòng...”
Sắc mặt Vương Tề Phi dữ tợn, nơi khóe mắt còn có giọt lệ trong suốt lóe sáng.
Quá uất ức.
Thật sự quá uất ức.
Lần trước cũng vậy, lần này cũng thế.
Mỗi lần khi thực lực của bản thân hao tổn quá nửa thì cái tên Lâm Phong lại xuất hiện, lại bày dáng vẻ cao cao tại thượng trước mặt hắn…
Nếu hắn ở trạng thái đỉnh phong, sao có thể bị đánh thành như vậy?
“Không cam lòng thì sao? Cũng chẳng thể thay đổi kết cục thân tiêu đạo vong hôm nay của mày.”
Lâm Phong lạnh lùng cười, sát ý ngút trời.
“Lâm Phong, ta thua không phải ngươi, mà là vận khí của ngươi, ngươi dám chờ ta khôi phục, cùng ta quyết chiến ở trạng thái đỉnh phong không?”
Vương Tề Phi gầm rống.
Đáp lại hắn chính là một cái tát của Lâm Phong.
Bốp!
Mặt Vương Tề Phi bị đánh lệch sang một bên, nguyên thần suýt nữa bị bức ra khỏi thân xác.
Trong lòng hắn càng thêm hận, hận đến tột cùng.
Đường đường là cháu đời thứ ba của Vương Đằng, thực lực bất phàm, tuyệt đối không yếu, từng có khí thế coi thường thiên hạ.
Vậy mà hôm nay, lại thảm bại trong tình cảnh này.
Quá uất ức, quá nhục nhã.
“Ahhh! Lâm Phong, ngươi không dám sao? Ta vô địch trong thế hệ trẻ vô địch, cho ta thời gian, đợi ta khôi phục đỉnh phong, cùng ngươi quyết chiến.”
“Ngươi và ta đều là thiên kiêu đương đại, phải có tôn nghiêm của mình.”
Vương Tề Phi dùng kế khích tướng.
“Quyết chiến đỉnh phong? Dựa vào mày cũng xứng sao? Ngay lúc mày dùng đến Thánh Kiếm của Vương Đằng, mày đã không còn tư cách làm đối thủ của tao rồi.”
“Dùng ngoại vật để giao chiến mà cũng nói vô địch, thật nực cười.”
Lâm Phong cười lạnh, trực tiếp vung kiếm chém ra.
Dù Vương Tề Phi có giãy giụa thế nào, phòng thủ ra sao, cũng vô ích, thân thể hắn bị vô tận kiếm quang xuyên thủng.
“Ư….”
Thân thể Vương Tề Phi đột ngột cứng đờ.
Hắn cúi đầu nhìn cơ thể chi chít lỗ thủng, nơi ấy kiếm quang lóe sáng, máu tươi không ngừng tuôn chảy.
Thấy cảnh này, đám người đang xem đều chết lặng.
Lại thêm một vị thiên kiêu tuyệt thế bỏ mạng…
Quá chấn động, cũng quá bi tráng.
Nếu luận chiến tích, Vương Tề Phi thậm chí còn rực rỡ hơn cả Thiếu miếu chủ, bọn họ là những yêu nghiệt của Linh giới, là đối tượng để vô số thế hệ trẻ noi theo, là Chiến Thần trong lòng biết bao người.
Thế nhưng cuối cùng, cả hai đều chết trong tay Lâm Phong.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất