“Rầm!”
Thi thể của Vương Tề Phi rơi mạnh từ trên cao xuống.
Hắn chết không nhắm mắt, hai con ngươi trợn trừng, gương mặt tràn ngập vẻ oán độc và căm phẫn, dường như không thể tin nổi mình lại chết một cách tức tưởi như vậy, chết giữa Băng Xuyên Tuyết Nguyên này!
Và gần như ngay khoảnh khắc thi thể hắn rơi xuống, Lạc Thiên và cường giả Ám Duệ Thần Tộc liền hóa thành hai luồng sáng, nhanh chóng biến mất nơi chân trời!
Cục diện đã định!
Lâm Phong lúc này khí thế đang lên như diều gặp gió. Đối mặt với một kẻ như vậy, cả hai đã không hẹn mà cùng quyết định tạm thời tránh né, chờ đợi thời cơ để tái chiến!
Lâm Phong lạnh lùng nhìn về hướng hai kẻ kia biến mất nhưng không đuổi theo.
Thực tế, sau khi triệu hồi người tí hon vàng kim, anh đã kiệt sức lắm rồi. Vừa rồi có thể kết liễu Vương Tề Phi chẳng qua chỉ là đang cố gồng mà thôi, nên hai cường giả kia muốn đi thì cứ để họ đi!
Sau này cơ hội để chém giết bọn họ còn nhiều, không vội!
“Cộp cộp cộp~”
Lâm Phong đi thẳng đến bên cạnh thi thể Vương Tề Phi.
Đám đông xung quanh ai nấy đều tim đập chân run, ánh mắt nhìn anh tràn ngập sự kính sợ.
Họ biết rằng, sau hai trận chiến ngày hôm nay, Lâm Phong đã hoàn toàn đứng vững trong nhóm cường giả thuộc thế hệ trẻ!
Đây là một cường giả đáng sợ đến tột cùng, nhìn khắp Cửu Thiên Thập Địa này, anh cũng không hề thua kém bất kỳ yêu nghiệt nào!
“Thánh kiếm của Vương Đằng à?”
Lâm Phong cầm thanh thánh kiếm lên, ngắm nghía một lúc rồi khóe miệng bất giác nhếch lên một nụ cười mỉa mai!
Ngay sau đó!
Dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, anh lại triệu hồi Kiếm bản mệnh của mình, chém thẳng một nhát, bẻ gãy thanh thánh kiếm làm đôi!
“Keng!”
Thanh thánh kiếm khẽ run lên, sau khi phát ra một tiếng kêu bi thương, toàn bộ thần tính và ánh sáng của nó đều trở nên ảm đạm!
“Cậu dù không phục Vương Đằng, cũng không cần phải hủy đi một món bảo vật như vậy chứ!”
Thánh Nữ Dao Quang không nhịn được lên tiếng.
“Bảo vật? Thanh kiếm này chẳng qua chỉ là vũ khí thời trẻ của Vương Đằng. Tôi đây cũng đang tuổi trẻ, cần gì đến kiếm của ông ta?”
“Kiếm của ông ta mà cũng xứng đặt ngang hàng với Kiếm bản mệnh của tôi sao?”
Lâm Phong đáp lại với vẻ mặt bình thản.
Thánh Nữ Dao Quang im lặng. Một lúc lâu sau, cô ta mới nói:
“Cậu hủy thánh kiếm, Vương Đằng chắc chắn sẽ biết Vương Tề Phi đã xảy ra chuyện… Dù hiện tại ông ta vì lý do nào đó không thể đến đây, nhưng đợi đến khi cậu bước ra khỏi Băng Xuyên Tuyết Nguyên, chắc chắn các lão tổ của nhà họ Vương sẽ chờ sẵn ngươi bên ngoài!”
“Thì đã sao? Tôi không sợ bất kỳ ai! Kể cả bây giờ Vương Đằng có mạnh hơn tôi, tôi vẫn không hề sợ hãi!”
“Tôi có Vô Địch Chi Đạo của riêng tôi, nếu ông ta dám đến, tưởng rằng tu luyện lâu năm là có thể áp chế được tôi ư! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết chết ông ta thô!”
“Thích thì cô cứ đi nói cho ông tá biết, phàm là nơi nào có Lâm Phong này, hễ thấy người của nhà họ Vương là tôi sẽ giết! Cửu Thiên Thập Địa này, cả tỷ vạn dặm lãnh thổ này, đâu đâu cũng sẽ là đất chôn thây của tộc nhân nhà họ Vương!”
Lâm Phong vừa nói, vừa dẫm mạnh một cước, trực tiếp chấn nát thi thể của Vương Tề Phi thành một màn sương máu!
Máu tươi văng tung tóe khắp nơi…
Những người khác có mặt tại hiện trường đều chìm vào im lặng.
Bề ngoài họ tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm cuộn trào sóng dữ, khó mà nguôi được…
Vương Đằng, ở Linh Giới chính là một cái tên cấm kỵ!
Là cường giả trong miệng vô số nhân vật lớn, là kẻ vô địch trong mắt hàng tỷ sinh linh…
Vậy mà một tồn tại như thế, Lâm Phong lại hoàn toàn không coi ra gì…
Đây là sự ngông cuồng đến mức nào, kiêu ngạo đến nhường nào?
Thánh Nữ Dao Quang dùng đôi mắt đẹp của mình chăm chú nhìn Lâm Phong.
Đây là lần đầu tiên cô ta chính thức nhìn anh, tỉ mỉ quan sát gương mặt của Lâm Phong…
Gương mặt có phần gầy gò, đôi mày kiếm sắc bén.
Trong đôi mắt sắc lẹm ấy, tràn ngập ánh sáng của sự tự tin…
Trong một thoáng, cô ta có chút thất thần, trái tim vốn tĩnh lặng không gợn sóng bỗng dưng lại gợn lên một tia rung động.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất