Lúc này, cả trường đấu bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Vương Tề Phi tóc tai rối tung, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống Rồng Ngốc đang ngã gục dưới đất.
Hắn thắng rồi.
Trong trận quyết chiến của hai kẻ mạnh nhất này, hắn đã đánh bại Rồng Ngốc.
Yêu Vương thượng cổ thì đã sao?
Trước mặt Tiểu Thiên Thần Vương Tề Phi hắn thì đối phương vẫn chỉ có thể bỏ mạng mà thôi…
Trận chiến này, không chỉ giúp hắn chứng minh được bản thân, mà còn tìm lại được sự tự tin tuyệt đối.
Sau trận ác chiến, chính là đại ngộ.
“Ta sẽ tung hoành vạn thế, theo dấu thủy tổ, bước lên Tiên lộ, xưng bá vô địch.”
Vương Tề Phi lơ lửng giữa không trung, khí thế càng lúc càng bành trướng, lời nói bá đạo ngút trời.
Hắn hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt khác thường của đám người đang đứng từ xa quan sát.
“Xong rồi, xong rồi, Tiểu Thiên Thần sắp thảm rồi.”
“Long Yêu Vương này rất có khả năng chính là vật cưỡi của Lâm Phong, vậy mà bị đánh thành ra như thế…”
“Trời đất ơi, vừa rồi Lâm Phong còn giết cả Thiếu miếu chủ, chẳng lẽ giờ lại ra tay với Tiểu Thiên Thần nữa sao?”
Đám người xung quanh xì xào, nhưng chỉ dám thì thầm, không ai dám nói lớn.
“Mày cũng xứng gọi là vô địch sao?”
Giọng nói lạnh lùng của Lâm Phong vang lên.
Anh như dịch chuyển tức thời, chắn trước Rồng Ngốc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vương Tề Phi.
“Anh…”
Rồng Ngốc thở dốc, sắc mặt yếu ớt.
Vết thương ở bụng làm hắn đau đến mức không chịu nổi.
“Không cần nhiều lời, anh cứ tập trung khôi phục thương thế, những chuyện khác giao cho tôi.”
Lâm Phong đáp gọn.
“Giao cho ngươi? Lâm Phong ơi là Lâm Phong, nay khác xưa rồi. Trong tay ta có Thánh Kiếm, ngươi tưởng còn có thể ngăn được ta sao?”
Vương Tề Phi cười lạnh, thần thái kiêu căng.
Sau trận chiến vừa rồi, hắn cực kỳ tự tin, sớm đã không còn coi ai ra gì.
Bùm!
Lâm Phong không nhiều lời, trực tiếp tung một quyền đánh thẳng về phía Vương Tề Phi.
“Hay lắm.”
“Cho dù Vương Tề Phi ta vừa liều chết với Yêu Vương, hao tổn hơn nửa sức lực, nhưng vẫn vô địch trong thế hệ trẻ này.”
Sắc mặt hắn ngạo nghễ, đối diện đòn công kích của Lâm Phong cũng không chút sợ hãi, trực tiếp vung Thánh Kiếm trong tay.
Ầm!
Thánh Kiếm lập tức tỏa ra quang mang chói lóa, kiếm khí sắc bén thẳng lên tận trời, rồi lại từ chín tầng trời giáng xuống…
Giống như một thanh Thiên Kiếm từ trên cao ập xuống, trong quang mang rực rỡ ấy mơ hồ còn thấy nhật nguyệt đảo chiều.
Nhìn thấy cảnh này, đám người xung quanh kinh hãi đến ngây dại.
Đây chính là một loại đại đạo đáng sợ, đạo quả thời trẻ của Vương Đằng, mang uy thế chém tận tất cả kẻ địch.
Thế nhưng ngay giây sau!
Bùm!
Nắm đấm Lâm Phong trực tiếp xuyên phá kiếm quang rực rỡ, nghiền nát hết tất cả dị tượng, đánh Vương Tề Phi bay văng ra ngoài.
Ầm!
Vương Tề Phi rơi xuống giống như sao băng, va thẳng vào sông băng, làm cả dãy núi băng vỡ vụn, bắn tung tóe băng tuyết…
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Một quyền.
Đối mặt Vương Tề Phi đang cầm Thánh Kiếm, Lâm Phong chỉ dùng một quyền.
Đây là sức mạnh cỡ nào? Là uy lực chấn động thiên địa cỡ nào?
Trong thế hệ trẻ, còn ai có thể là đối thủ của Lâm Phong đây?
“Đây chính là vô địch của mày sao? Dựa vào kiếm đạo của kẻ khác, mày cũng xứng gọi là vô địch?”
Mái tóc của Lâm Phong bay loạn, ánh mắt như hai mặt trời rực cháy, phóng ra quang huy nóng bỏng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất