“Lâm Phong, ta là Thiếu môn chủ của Thiên Đường Môn ở Linh giới. Có thể tha được thì tha cho hắn đường sống, mọi người bắt tay giảng hòa, làm bạn, sau này còn gặp lại.” 

 

 

Rốt cuộc cũng có người nhịn không được mà lên tiếng. 

 

Dù sao chỉ cần cứu được Thiếu miếu chủ, coi như đã đáp ứng điều kiện rồi. 

 

Bùm! 

 

Lâm Phong tung một chưởng, người kia nổ thành làn sương máu. 

 

“Ai dám mở miệng giúp hắn, tức là đối địch với Lâm Phong tôi, mà đối địch với tôi, chỉ có một kết cục.” 

 

Sắc mặt Lâm Phong băng lãnh, lời nói tràn ngập sát ý vang khắp cả hiện trường, làm trái tim mọi người vừa rồi còn dao động lập tức nguội lạnh. 

 

Điên rồi. 

 

Thật sự điên rồi. 

 

Trong lúc này mà còn dám đắc tội Lâm Phong? Khác nào tìm chết. 

 

Bịch! 

 

Ngay lúc đó, Lâm Phong lại dẫm mạnh, nghiền nát cánh tay phải của Thiếu miếu chủ. 

 

Thiếu miếu chủ liên tục gào thét, mặt mũi vặn vẹo, không thể chịu nổi, khóc lóc cầu xin tha thứ. 

 

“Ta sai rồi, Lâm Phong… ta biết sai rồi.” 

 

Rắc! 

 

Lâm Phong lại giẫm nát cánh tay trái, lạnh lùng nói: “Không, mày không sai, người sai là tao… trước đây đáng lẽ nên giết ngươi, là tao cho mày cơ hội hại người nhà tao.” 

 

“Á…” 

 

Đau đớn tận cùng làm Thiếu miếu chủ không thể thốt thành câu trọn vẹn. 

 

Hắn thở dốc, đột nhiên nhìn về phía Thánh nữ Dao Quang, hét lớn: “Dao Tuyết Tình, cô còn đứng đó làm gì? Tên Lâm Phong này chỉ là kẻ ngu ngốc, nhưng cô biết rõ thực lực của Thánh miếu Thái Sơ ta…” 

 

Vút! 

 

Ngay tức khắc, vô số ánh mắt đổ dồn về phía Thánh nữ Dao Quang. 

 

Thánh nữ Dao Quang chau mày, dường như đang cân nhắc… 

 

Trầm mặc chốc lát, cô ta nhìn Lâm Phong, bình thản nói: “Lâm Phong, cậu quả thật nên biết chừng mực.” 

 

“Biết chừng mực? Hắn vừa rồi còn muốn giết con gái tôi… lúc đó sao cô không kêu hắn biết chừng mực?” 

 

Lâm Phong tức đến bật cười. 

 

“Tuy lời ta không hợp ý cậu, nhưng đây là sự thật. Hiện tại cậu không nên đắc tội chết với Thánh miếu Thái Sơ.” 

 

Lời Thánh nữ Dao Quang vừa dứt, Lâm Phong lại dẫm nát đôi chân của Thiếu miếu chủ, cơn đau dữ dội làm hắn co giật cả người. 

 

“Nói xong chưa?” 

 

Lâm Phong cười nhạo. 

 

Thánh nữ Dao Quang lặng im nhìn Lâm Phong, không đáp. 

 

“Muốn xem kịch, tôi hoan nghênh, còn muốn cầu xin cho hắn thì cút. Nếu không, tôi giết cả cô.” 

 

Trên mặt Lâm Phong lộ vẻ dữ tợn. 

 

Trong tình huống vừa rồi, 

 

nếu Thánh nữ Dao Quang ra tay tương trợ, con gái anh cùng Ma Lị chắc chắn không có chuyện gì. 

 

Đương nhiên, nếu cô ta không ra tay, anh cũng không trách. 

 

Dù sao hai bên không thân quen. Nhưng vào lúc này lại đứng ra nói đạo lý, ngăn cản anh hành hạ Thiếu miếu chủ, thì đã chạm vào giới hạn của anh. 

 

“Cậu sẽ không dọn nổi tàn cục đâu. Hậu thuẫn Thanh Vân nhất mạch của cậu chẳng giúp được gì.” 

 

Thánh nữ Dao Quang khẽ nói. 

 

Bùm! 

 

Lâm Phong hung hăng giẫm nát đầu Thiếu miếu chủ, lại đánh nát thần hồn hắn đang bỏ trốn thành vô số mảnh vụn, cười lạnh: “Tôi sẽ sợ không dọn nổi tàn cục sao?” 

 

“Cô có biết tôi đã đi tới hôm nay thế nào không? Càng loạn tôi càng mạnh, tôi sẽ giẫm nát tất cả dưới chân mình.” 

 

“……” 

 

Thánh nữ Dao Quang im lặng. 

 

Người ở hiện trường cũng đều câm như hến. 

 

Chết rồi… 

 

Một đời thiên kiêu tuyệt đỉnh, cứ thế mà chết. 

 

Thiếu miếu chủ vốn đến vì sự kiện quan tài đồng dưới lòng đất, kết quả còn chưa kịp thấy quan tài, đã bỏ mạng giữa đường… 

 

Đúng lúc này. 

 

Chiến trường của Rồng Ngốc và Vương Tề Phi cũng đã phân thắng bại. 

 

Rồng Ngốc liều mạng chiến đấu, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào thế hạ phong, bị Vương Tề Phi bất ngờ rút ra một thanh thánh kiếm, chém ngang bụng, suýt nữa thân thể bị chặt làm hai. 

 

Có điều Vương Tề Phi cũng chẳng khá hơn, hơi thở dồn dập, quần áo xộc xệch, cực kỳ chật vật. 

 

Bịch! 

 

Hắn một cước đá Rồng Ngốc từ giữa không trung rơi xuống, sau đó hung hãn cười nói: “Ta có thánh kiếm do Thuỷ Tổ ban cho, sao ngươi có thể thắng ta? Chịu chết đi… Trước kia từng có một Yêu Vương chết trong tay ta, hôm nay ngươi chính là kẻ thứ hai.” 

 

“Ta sẽ rút gân rồng của ngươi, chế thành cung tên, treo ở đầu giường, coi như chiến lợi phẩm của ta.” 

 

Khóe miệng Rồng Ngốc rỉ máu, bụng còn có vết thương sâu thấy cả nội tạng, quanh vết thương có năng lượng hủy diệt lóe sáng, ngăn cản vết thương khép lại. 

 

Hắn rất không cam lòng, nhưng lại không có khả năng xoay chuyển. 

 

Thánh kiếm kia tuy cấp bậc không cao, nhưng lại là bảo kiếm Vương Đằng từng dùng thuở niên thiếu, ẩn chứa Đạo quả của Vương Đằng, được nó nuôi dưỡng, đủ để trở thành một món hung khí lợi hại. 

eyJpdiI6IktcL01pcXM1N2JJTmo4MVFqUkFcL05iZz09IiwidmFsdWUiOiJWVlBwYUJvblVGQkJCWVBXWWVLK244UzJ3a1JYcWRGek44WmxuTDBiNWtnNVJieERhYnBPQUJ6eGtwQW5FTG5PIiwibWFjIjoiOWVmMDBjMmNhN2ViMWQ5MzFmNzAyYWI0MzYwZGI2ODUxOTYwMWY2YTk0YmVjODJiMWM1NjM5YTAyN2Y1MGU2OCJ9
eyJpdiI6ImptWHRuZ0Y2N2ZXcEJiQng2T25EVGc9PSIsInZhbHVlIjoiekI3S2M3RjduQW1ab2ZidHNiMFkyWWlyOXdoWVwvXC9hNWF4dzBHMzh6ODh6N0szeW5pR3pCc1ZCeUpTeXQrdDlsRG9XMFJDUWxtc21QK3I0S2ZPaFFoeWhFakVsMDltRzZhM3hcL1psOUxcL3BnPSIsIm1hYyI6IjU0MmQ4ZmUwZjg1YzQ3MWMwN2RkYmFhY2MxZGRmZmJlMDEyMDA4M2JlNDFiNTFlNWMzYWUxMTE5NDVkNWMwMDkifQ==

Ads
';
Advertisement
x