Ngay lúc này, Ma Khung đã bước đến trước mặt đám người Lâm Phong. 

 

Đôi mắt lạnh lùng của hắn lần lượt lướt qua Lâm Phong, Rồng Ngốc, Tiểu Luyến Luyến, cuối cùng dừng lại trên người Ma Lị. Hắn nhếch môi cười khẩy nói: “Một kẻ mang huyết mạch nửa người nửa ma như ngươi cũng dám vác mặt tới đây? Chẳng lẽ ngươi thực sự nghĩ tên Lâm Phong này có thể giúp ngươi ngồi lên vị trí Thiếu tộc trưởng?” 

 

“Liên quan gì đến ngươi?” 

 

Ma Lị thản nhiên đáp, gương mặt không gợn sóng. 

 

“Đương nhiên chẳng liên quan gì đến ta, chỉ là thấy buồn cười nên muốn nói vài câu mà thôi. Ngươi có thể làm gì được ta?” 

 

Ma Khung cười mỉa. 

 

Mấy ngày nay hắn trải qua nhiều trận chiến, tâm trạng cực kỳ bực bội. Giờ thấy Ma Lị an nhàn ngồi đây, lại càng thêm khó chịu, nên cố tình đến châm chọc vài lời. 

 

“Ngươi…” 

 

Trong mắt Ma Lị ánh lên tia hung quang. 

 

Lâm Phong đặt chén trà trong tay xuống, chậm rãi ngẩng mắt nhìn Ma Khung, đang định ra tay… 

 

Nhưng ngay lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên, phá vỡ bầu không khí nặng nề. 

 

“Không biết vị này là thiên kiêu nào trong bốn đại thiên kiêu của Ma Thần tộc?” 

 

Mọi người quay đầu nhìn, thì thấy người vừa mở miệng chính là thiếu môn chủ Khôn Môn – Thái Bỉnh Quyền. 

 

Giờ phút này, trong lòng hắn rất hả hê! 

 

Hắn nằm mơ cũng không ngờ, đang lúc mình “buồn ngủ” thì có kẻ “mang gối đến”. 

 

Đối diện với sự khiêu khích của Ma Thần tộc, Lâm Phong lại chẳng dám một câu, chỉ biết câm lặng ngồi đó. Đúng là đồ hèn nhát, nhát gan, chẳng khác gì phế vật. 

 

Còn hắn, chỉ cần bước ra dàn xếp với Ma Khung, vừa có thể tỏ uy phong trước mặt Ma Lị, vừa tiện thể giẫm Lâm Phong xuống bùn, một mũi tên trúng hai đích! 

 

Nghĩ tới đây, Thái Bỉnh Quyền càng cười rạng rỡ hơn. Hắn phe phẩy quạt lông, bước đến gần nhìn Ma Khung. 

 

“Ta là Ma Khung. Còn ngươi là ai?” 

 

Ma Khung cau mày hỏi. 

 

Tuy thực lực Thái Bỉnh Quyền chỉ mới ở Hợp Thể Cảnh, nhưng dám lên tiếng ở chỗ này, lại dám hỏi thẳng hắn như vậy, chắc bối cảnh không tầm thường, hắn cũng không dám khinh suất. 

 

“Bản thiếu gia chính là Thiếu môn chủ Khôn Môn ở Linh giới, Thái Bỉnh Quyền!” 

 

Thái Bỉnh Quyền giới thiệu đầy tự tin. 

 

Ma Thần tộc quả thực rất mạnh, nhưng Khôn Môn cũng đâu phải kém. Huống chi sau lưng Khôn Môn còn có nhà họ Vương chống lưng. Chắc chắn bọn họ cũng phải nể mặt. 

 

“Khôn Môn?” 

 

Ma Khung thoáng chau mày, dường như đang nhớ lại. 

 

Ngay lúc đó, Ma Tú ở phía xa nhắc nhở: “Là môn phái phụ thuộc nhà họ Vương! Môn chủ Thái Vân Khôn từng là khách khanh trưởng lão của nhà họ Vương.” 

 

“Môn phái phụ thuộc? Khách khanh trưởng lão?” 

 

Ma Khung nhắc lại, rồi sắc mặt lập tức trầm xuống, không phải vì e sợ, mà là… tức giận! 

 

Tức giận vì bản thân vừa rồi lại bị một tên rác rưởi làm cho lúng túng. 

 

“Haha, quả nhiên Ma Thần tộc kiến thức uyên thâm, ngay cả lai lịch Khôn Môn ta cũng biết. Không sai, ba ta chính là Thái Vân Khôn.” 

 

Thái Bỉnh Quyền nở nụ cười đắc ý. 

 

Hắn lại xoè quạt, liếc qua Ma Lị, giọng chắc nịch: 

 

“Cô gái này là bạn ta, Ma Khung, anh có thể nể mặt, đừng làm khó cô ấy.” 

 

“Nể mặt ngươi? Đ*t mẹ ngươi…” 

 

Lời chưa dứt, Ma Khung lạnh mặt, tung một cước đá thẳng vào ngực Thái Bỉnh Quyền. 

eyJpdiI6ImVlZHdQaUE4eUJvZG5aazJ4WnJHNkE9PSIsInZhbHVlIjoiOEZxS1hMbm5JZFFkYjdKSTBkb0taaVVLOEkyXC9iY1FJTnJaOTREODFPa1hcL0VhRWk1Z24yZzJzVWJ1SWNaU09QIiwibWFjIjoiNmQ2MmU3YTJkNzYxM2U4ODkxNTYzZDRlZDQwNTcxMGI4NmViNjkyY2UzNDJlZTljNTM1OTZmZjQ3ZDVhY2I2MSJ9
eyJpdiI6IlFXSUpOSXZPYzdHS0xHUkkxK25za0E9PSIsInZhbHVlIjoiTngxdTB2ZzRvQUpXVEw2NythZFNycnMrdDJPeTIwVzdrVFNPNnp1R3p3cmZHV2Q4Zzd1YzQ1S29hRks1ckQ0ZlwvVHlhUml0ZjJaMTBwTlFpaWdNTDRGMTZhOVlrM1N3NE5xNFdQa3o5Uks0PSIsIm1hYyI6ImQ3ZDkwOTQ4OWI1MzIxZTY1ODQwMzg4NzFkYmNiOGRmMGU2N2Q0NGZkMTljNjc4ZjAzODI2NzdmNTc5ZmQzNzcifQ==

Thái Bỉnh Quyền bay ngược mười mấy mét, rơi xuống đất nặng nề, miệng phun máu, vô cùng thê thảm.

Ads
';
Advertisement
x