“Chỉ cần lợi ích không xung đột, kệ người khác khoe khoang, không cần quá để tâm.”
Lâm Phong ngừng một chút, giọng điềm nhiên: “Tất nhiên, nếu hắn thật sự làm tôi thấy khó chịu, thì tiện tay đập chết cũng được… tùy tâm trạng thôi.”
Rồng Ngốc nghe mà trầm ngâm.
Những lời đó tưởng bình thường, nhưng hàm ý cực sâu. Chỉ có kẻ tự tin tuyệt đối mới nói ra được như thế. Đây chính là cảnh giới cao nhất của việc “khoe mà không khoe”.
“Tôi hiểu rồi!”
Rồng Ngốc nghiêm túc gật đầu.
“Hiểu? Hiểu cái gì?”
Lâm Phong khó hiểu.
“Khoe khoang vô hình, mới là trí mạng nhất! Thái Bỉnh Quyền tưởng mình khoe giỏi, nhưng thật ra người khoe đỉnh nhất chính là anh!”
Lâm Phong: “…”
Anh bất lực xoa trán.
Bên cạnh mình toàn quái thai… Trước có Diệp Thiên Tâm càng bị đánh càng mạnh, giờ lại thêm tên Rồng Ngốc nói chuyện làm việc không đâu vào đâu này…
…
Đúng lúc ấy, cửa đại sảnh vang lên tiếng bước chân.
Một đoàn người hùng hổ tiến vào.
Đi đầu là hai nam một nữ, chính là ba thiên kiêu Ma tộc: Ma Khung, Ma Tú, Ma Lâm.
Theo sau là các trợ thủ, có cả Trương Khải Sơn của nhà họ Trương ở Linh giới cùng nhiều thiên tài tiếng tăm, khí tức bất phàm, đều là nhân vật nắm giữ vị trí cao trên bảng xếp hạng Thiên tài Linh giới.
“Trời ạ, người của Ma Thần tộc đến rồi!”
Có người kinh ngạc hét lên.
Mọi người lập tức xôn xao:
“Nghe nói mấy vị thiên kiêu của Ma Thần tộc đang tranh giành vị trí Thiếu tộc trưởng, đánh nhau sống chết, sao giờ lại cùng nhau liên thủ rồi?”
“Ghê thật! Ba thiên kiêu liên thủ, chẳng phải có thể quét ngang tất cả?”
“Không đúng, làn này Ma Thần tộc có bốn thiên kiêu, sao không thấy Ma Chuẩn?”
…
“Ma Thần tộc? Chính là chủng tộc từng xưng bá thời thượng cổ?”
Thái Bỉnh Quyền khẽ nhíu mày.
Xung quanh bàn tán rôm rả, nhưng Ma Lâm, Ma Tú, Ma Khung đều lạnh nhạt, không hề lay động.
Lần này vì chuyện quan tài đồng dưới đất, quá nhiều cao thủ kéo tới, có kẻ đến cả họ cũng phải kiêng dè.
Để giữ uy danh Ma Thần tộc, họ buộc phải liên thủ đối phó ngoại địch trước, rồi mới tính đến tranh đoạt vị trí Thiếu tộc trưởng.
“Liên lạc được với Ma Chuẩn chưa?”
Ma Lâm thấp giọng hỏi Ma Tú.
“Chưa! Từ khi vào Băng Xuyên Tuyết Nguyên, ta hoàn toàn mất liên hệ với hắn.”
Ma Tú lắc đầu.
“Đúng là phế vật! Thời khắc mấu chốt thì lặn mất tăm! Thôi, thiếu hắn cũng chẳng sao. Chỉ cần ba người chúng ta là đủ.”
Ma Lâm lạnh giọng.
Ngay lúc đó, Ma Khung liếc thấy Ma Lị trong góc, khóe môi nhếch cười, ngay lập tức sải bước đến gần.
Cảnh này lập tức làm Ma Lâm chú ý tới. Khi nhìn thấy Lâm Phong, người hắn khựng lại!
Lâm Phong chưa chết?
Trước đó hắn từng xúi giục hộ đạo giả của Trương Khải Sơn ám sát Lâm Phong, cứ ngỡ chắc chắn thành công. Ai ngờ giờ đối phương lại bình yên xuất hiện trước mặt!
Mà hộ đạo giả kia là cường giả Độ Kiếp Cảnh cơ mà!
Chẳng lẽ…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất