“Thiếu môn chủ!”
A Đán hốt hoảng lao đến đỡ hắn.
Khắp đại sảnh xôn xao. Không ngờ người của Ma Thần tộc lại bá đạo đến thế, chẳng nói chẳng rằng đã ra tay.
“Ma Khung, ngươi điên rồi sao? Ngươi dám đánh ta?”
Thái Bỉnh Quyền gần như gào thét, mất hết bình tĩnh.
“Ầm!”
Ma Khung lại phất tay, quét bay cả hắn lẫn A Đán ra xa, khinh miệt cười: “Đánh ngươi thì sao? Ngươi tính là cái thá gì? Một môn phái phụ thuộc nhà họ Vương mà cũng dám lên mặt trước Ma Thần tộc? Ngươi coi chúng ta là cái gì?”
“Ngươi có biết, ngay cả Vương Tề Phi, gặp chúng ta cũng phải khách khí ba phần hay không?”
Câu nói này vừa thốt ra, cả sảnh ồ lên chấn động.
Lúc này, mọi người mới sực nhớ Ma Thần tộc chính là một trong thượng cổ Bát Đại Thần tộc đứng đầu. Chỉ vì ẩn nhẫn vạn năm nên mới bị người đời lãng quên sức mạnh khủng bố của họ.
“…”
Sắc mặt Thái Bỉnh Quyền tái nhợt, lòng bàn tay lạnh toát.
Ngay cả thần tượng của hắn – tiểu thiên thần Vương Tề Phi mà cũng phải khách khí ba phần?
Hắn chợt nhận ra mình đã quá hồ đồ.
Ban đầu chỉ muốn khoe mẽ, nào ngờ lại bị đánh cho ê chề, rất mất mặt.
“Ma Khung đại ca, vừa rồi là ta mạo phạm, ta có chút ngông cuồng, xin đại ca đại nhân đại lượng, bỏ qua cho ta lần này.”
Thái Bỉnh Quyền vội vàng khom lưng, cúi đầu nhận lỗi.
Dù nhục nhã, nhưng hắn hiểu đại trượng phu co được, duỗi được. Đây chính là đạo lý ba hắn - Thái Vân Khôn luôn dạy.
“Cút! Nếu không phải nể mặt Vương Tề Phi, ngươi tưởng còn có thể đứng đây nói chuyện với ta sao?”
Ma Khung hừ lạnh.
“Dạ, dạ, ta cút ngay!”
Thái Bỉnh Quyền vội vã gật đầu, kéo A Đán lùi về chỗ ngồi, mặt mày xám xịt.
Vừa ngồi xuống, hắn lập tức oán hận nhìn Lâm Phong.
Mẹ kiếp!
Tất cả đều do cái tên Lâm Phong này, nếu không vì muốn khoe mẽ trước mặt hắn, mình đâu đến nỗi đắc tội với thiên kiêu của Ma Thần tộc!
“Ma Khung đại ca, hắn tên Lâm Phong, là người trong lòng của Lị Lị!”
Thái Bỉnh Quyền bỗng lớn tiếng chỉ thẳng vào Lâm Phong, hằn học tố cáo.
Ma Khung vốn đã biết rõ quan hệ giữa hai người, hoàn toàn chẳng cần Thái Bỉnh Quyền nhắc. Hắn hừ lạnh: “Cho các ngươi một phút. Cút khỏi đây! Ta không muốn thấy mặt các ngươi!”
“Ma Khung, ngươi đừng quá đáng!”
Ma Lị giận dữ đứng bật dậy.
“Quá đáng thì sao? Ta vốn nhìn các ngươi không thuận mắt. Ở Ma Thần tộc, còn có Ma Chủ che chở các ngươi. Nhưng ở đây là Băng Xuyên Tuyết Nguyên, ngươi nghĩ mình rất lợi hại sao?”
Ma Khung lạnh lùng nói, chẳng chút nể nang.
Ngay lúc ấy, Lâm Phong nhẹ nhàng vẩy tay.
Vèo!
Nước trà trong chén hóa thành một thanh thủy kiếm, lao thẳng về phía Ma Khung!
“Trò mèo cỏn con!”
Ma Khung biết rõ với tính cách của Lâm Phong thì hắn sẽ không dễ dàng khuất phục, nên đã sớm có chuẩn bị, hắn lập tức thi thuật giữa lòng bàn tay, bùng nổ vô tận thánh quang, chộp thẳng về phía thủy kiếm!
Ngay giây tiếp theo!
Xoẹt!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất