Nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, Thái Bỉnh Quyền không khỏi rùng mình, gương mặt tràn đầy vẻ ngạo nghễ.
Thân phận!
Đây chính là cảm giác vinh quang mà thân phận cao quý mang lại!
Cái cảm giác đó, đám nghèo hèn kia cả đời cũng không bao giờ trải nghiệm nổi.
“Thì ra Khôn Môn các người lại lợi hại đến vậy!”
Lâm Phong có chút kinh ngạc.
Rồng Ngốc và Tiểu Luyến Luyến bên cạnh thì còn sửng sốt hơn, che miệng không dám tin.
“Haha, mọi người quá lời rồi, Khôn Môn chúng tôi vốn rất mộc mạc, chẳng có gì ghê gớm cả…”
Thái Bỉnh Quyền giả bộ khiêm tốn đáp.
Nói xong, hắn lại cố tình liếc sang Ma Lị, nhưng lại phát hiện cô ấy hoàn toàn không thèm nhìn mình, từ đầu tới cuối chỉ chăm chú vào Lâm Phong. Điều đó làm hắn thấy ức tối không thôi.
Mẹ kiếp! Người đàn bà này nghĩ cái gì vậy?
Danh môn công tử như mình thì không để mắt, lại cứ nhìn chằm chằm một tên phế vật Luyện Hư Cảnh hậu kỳ?
“Thái Thiếu môn chủ không cần khiêm nhường, tài năng của anh mọi người đều thấy rõ. Có điều tôi còn chút chuyện, xin phép không nói nhiều nữa.”
Lâm Phong mỉm cười, quay người rời đi.
Ma Lị thấy vậy vội vàng đuổi theo, sợ Lâm Phong lại bất chợt biến mất.
Nhìn theo bóng họ dần khuất, nụ cười trên mặt Thái Bỉnh Quyền vụt tắt, thay vào đó là vẻ lạnh lùng thấu xương.
“Thiếu môn chủ, có cần…?”
Ánh mắt tên tùy tùng A Đán hung hiểm, đưa tay làm động tác cắt cổ.
“Chưa vội, cứ từ từ mà chơi!”
Thái Bỉnh Quyền cười nhạt.
“Vẫn còn vài nhân vật lớn chưa đến. Đợi bọn họ tới đông đủ, ta sẽ để tên Lâm Phong kia biết thế nào gọi là tuyệt vọng, và cho Lị Lị biết rằng, Thái Bỉnh Quyền ta mới là chân mệnh thiên tử của cô ấy!”
A Đán nghe vậy không biết nghĩ tới điều gì, trong lòng rùng mình, hơi lo lắng hỏi: “Thiếu môn chủ, ý người là…?
“Ngươi đoán đúng rồi, ta vừa nhận được tin, thiên tài tuyệt thế của nhà họ Vương – Vương Tề Phi cũng đã tới Băng Xuyên Tuyết Nguyên, sắp ghé qua đây!”
Trong mắt Thái Bỉnh Quyền lóe lên tia sáng.
“Cái gì, tiểu thiên thần Tề Phi đại nhân cũng đến?”
A Đán hít mạnh một hơi lạnh.
…
Phía bên kia, bốn người Lâm Phong tìm được chỗ ngồi, nhờ lời giới thiệu của anh, Ma Lị nhanh chóng làm quen với Rồng Ngốc và Tiểu Luyến Luyến.
Đặc biệt là Tiểu Luyến Luyến, sau khi nghe về thân thế bi thảm của Ma Lị thì tỏ ra vô cùng thương cảm, còn đòi nhận Ma Lị làm chị nuôi, từ nay xem nhau như người một nhà.
Nhưng tiếc là Ma Lị đã từ chối ý tốt của Tiểu Luyến Luyến, còn khéo léo nói rõ nguyên do: “Nếu chị là chị nuôi của em, chẳng phải sau này phải gọi anh Lâm là… ba sao?”
“Gọi ba chẳng lẽ không tốt sao? Ba em rất lợi hại đó.”
Tiểu Luyến chớp mắt vô tư.
Ma Lị nghe vậy, khẽ liếc Lâm Phong, rồi nhỏ giọng: “Lời tuy hơi thô, nhưng ý thì đúng. Anh Lâm… quả thật rất lợi hại.”
“Vậy thì mau gọi ba đi! Từ nay chúng ta là một nhà, có ba bảo vệ, chị sẽ không bao giờ bị ai bắt nạt nữa!”
Tiểu Luyến Luyến cười hì hì.
Lâm Phong: “…”
Lúc này, thấy bầu không khí hơi không đúng, Rồng Ngốc vội đổi chủ đề:
“Này, lúc nãy cái tên thiếu môn chủ Khôn Môn kia cười mà như giấu dao, anh không nhìn ra sao?”
“Tất nhiên nhìn ra.”
Lâm Phong trả lời nhàn nhạt.
“Vậy sao anh còn…?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất