“Khí… Khí tức này, cậu ta đã mạnh đến mức này rồi à!” Có người run rẩy lên tiếng.
“Sao có thể chứ! Vì sao cậu ta lại mạnh đến vậy, là quái vật Độ Kiếp à? Chỉ dựa vào khí tức đã khiến tôi muốn khuất phục, tôi là một tu giả Đại Thừa đấy!”
“Tôi cảm thấy mình như sắp chết rồi, sát khí này quá kinh khủng…” Một loạt giọng nói run rẩy thỉnh thoảng vang lên trong sảnh.
Lúc này, vẻ mặt của Ma Lâm và Trương Khởi Sơn đều tái nhợt, cả hai không khỏi lùi ra sau. Lâm Phong trong trạng thái đỉnh cao khiến bọn họ như gặp phải một rãnh trời hoàn toàn không có cách nào vượt qua.
“Đây chính là tên rác rưởi mà anh nói với tôi à?” Trương Khởi Sơn nói với vẻ mặt khó coi.
Chỉ dựa vào khí tức đã khiến anh ta cảm thấy sợ hãi, đây là khái niệm gì vậy?
Nói cách khác, Lâm Phong đã vượt qua bọn họ từ lâu, anh hoàn toàn là người không cùng đẳng cấp với họ. Nếu biết trước anh đã mạnh đến mức này, anh ta chắc chắn sẽ không cấu kết với Ma Lâm.
“Anh chính là thần quan Lạc Kỳ à?” Lâm Phong đột nhiên nhìn vào thần quan Lạc Kỳ.
Đối phương khẽ nheo mắt, không hề lên tiếng.
Ánh mắt của đám thuộc hạ sau lưng anh ta lại lóe lên tia sáng lạnh lùng, cả mười hai người bay tới bao vây Lâm Phong.
“Có mạnh đến mấy thì sao chứ?”
“Tôi không tin cậu trẻ tuổi như vậy thật sự có sức chiến đấu của Độ Kiếp, cho dù là vậy thì tôi cũng không sợ.” Thần quan Lạc Kỳ lạnh lùng lên tiếng.
Anh ta vừa dứt lời đã thấy Lâm Phong vung tay một cái, hàng tỷ luồng kiếm khí tuôn trào ra ngoài.
“Rầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Mười hai cường giả bao vây Lâm Phong còn chưa kịp phản ứng đã đồng loạt nổ tung thành sương máu. Ngay trong chớp mắt, một cơn mưa máu đổ ào xuống hệt như địa ngục Tu La.
“Tôi đã rất lâu rồi chưa tức giận đến vậy!” Lâm Phong nói với ánh mắt lạnh như băng.
Anh vừa nói ra câu này, Triệu Đỉnh Thiên cũng không nhịn được nữa mà lăn lê chạy đến quỳ xuống dưới chân anh, run rẩy nói: “Anh Lâm, cuối cùng anh cũng đến rồi! Vừa nãy tôi suýt nữa đã chết rồi đấy!”
“Suýt nữa à?” Lâm Phong hỏi.
“Đúng vậy, lúc nãy tôi thật sự suýt chết rồi, hu hu…” Triệu Đỉnh Thiên ôm lấy chân của anh và nghẹn ngào nói.
“Vậy thì bây giờ không còn suýt chết nữa!” Anh lạnh lùng nói rồi đá mạnh vào anh ta.
“Ầm!”
Tiếng khóc lóc của Triệu Đỉnh Thiên vẫn còn vang vọng trong không trung, nhưng cả người đã biến thành cả làn sương máu rồi.
Lâm Phong đâu phải kẻ ngốc, vừa rồi anh thấy tên này đứng sau lưng thần quan Lạc Kỳ đã đoán được mọi chuyện rồi…
“Lâm Phong, không ngờ cậu lại mạnh đến vậy! Để cho cậu trưởng thành đến ngày hôm nay là sai lầm lớn nhất của Thiên Sứ Thần Tộc!” Thần quan Lạc Kỳ bình tĩnh nói.
Dù mọi chuyện đã đến nước này, trên mặt anh ta vẫn không hề có vẻ sợ hãi nào. Bởi vì anh ta là Lạc Kỳ, là Thiên Sứ mười cánh, là một thần quan!
“Một ngày nào đó, tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ Thiên Sứ Thần Tộc các người!” Lâm Phong đáp lại.
“Vậy à? Có lẽ cậu không có cơ hội này đâu.” Thần quan Lạc Kỳ lạnh nhạt nói.
“Anh cảm thấy bản thân có thể đánh lại tôi à?” Khóe miệng Lâm Phong nở nụ cười khinh thường.
“Có lẽ một mình tôi không phải đối thủ của cậu, nhưng cậu đã quên mất đại hội Đồng Quan hôm nay do người nào hợp tác tổ chức rồi à?” Thần quan Lạc Kỳ nở nụ cười lạnh lùng đáp trả.
Anh ta vừa dứt lời, trong lòng những người vây xem không khỏi giật thót, bọn họ nghĩ đến một chuyện đáng sợ nào đó. Ngay sau đó, một tiếng cười quỷ dị vang lên: “Khà khà khà, không ngờ đại hội vừa mới bắt đầu đã có chuyện thú vị như vậy rồi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất